Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Tiêu Sinh, sau đó lại trơ mắt nhìn hắn ngang nhiên đi vào nhà mình, ngồi xuống sô pha.
“Nhà cô chắc chỉ có một phòng ngủ nhỉ?”
Đầu Cao Hy Hy sắp bốc khói đến nơi, cô thật muốn chửi người. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiêu Sinh, cô đành dịu giọng, khuôn miệng xinh đẹp cố nặn ra một nụ cười thân thiện:
“Đúng vậy, Tiêu tổng, nhà tôi chỉ có một phòng ngủ. Hơn nữa, căn nhà này nhỏ hẹp, lại bừa bộn. Thế này đi, quanh đây có rất nhiều khách sạn, anh có thể…”
“Oáp!”
Cao Hy Hy chưa kịp nói xong, Tiêu Sinh đã nằm xuống sô pha, hai mắt nhắm tịt lại.
“Này, Tiêu tổng, anh… anh không định ngủ lại đây đấy chứ?” Cao Hy Hy cảm thấy chuyện chẳng lành sắp xảy đến, liền ra sức lay Tiêu Sinh dậy.
“Phiền quá, yên cho tôi ngủ!” Tiêu Sinh nhắm chặt hai mắt, làu bàu.
“Không được, đây là nhà của tôi, anh… anh… anh sao có thể ngủ ở lại đây được?” Cao Hy Hy bối rối vô cùng, rõ ràng không muốn dây dưa với tên Tiêu Sinh này thêm một chút nào nữa, giờ lại phải ở cùng một nhà với hắn.
“Lúc ngủ tôi có thói quen ôm những thứ xung quanh, cho nên, nếu cô còn ở đây cằn nhằn, tôi sẽ ôm cô ngủ!”
Tiêu Sinh khoanh tay trước ngực, nằm nghiêng về phía Cao Hy Hy, chỉ hé mắt ra một chút rồi bình thản đáp lời cô. Cao Hy Hy giật thót mình, theo bản năng lùi về phía sau. Cô không hề muốn chuyện xảy ra ở quán bar đêm đó lại phát sinh.
Tên biến thái! Tên mặt dày!
Cao Hy Hy tức muốn xì khói lỗ tai, căm hận nhìn Tiêu Sinh dần chìm vào giấc ngủ. Cô hậm hực chửi đổng vài tiếng, sau đó tức tốc vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Bốn giờ sáng…
Cao Hy Hy chợt cảm thấy khát nước, cô thức dậy, mắt nhắm mắt mở mở cửa phòng mình, vừa đi vừa ngáp. Gian bếp của Cao Hy Hy nằm đối diện với phòng khách, không có vách ngăn, và Cao Hy Hy với cơn buồn ngủ đến ríu mắt đã quên mất trong nhà còn có một người.
Cạch!
Tiếng động lập tức đánh thức kẻ đang ngủ say trên sô pha. Tiêu Sinh hé mở mắt, rồi chỉ trong vài giây, hai mắt hắn lập tức mở to.
Trong bóng tối lờ mờ, Cao Hy Hy đứng xoay lưng về phía hắn, trên người là chiếc váy ngủ satin mềm mại ôm sát đường cong cơ thể, hở lưng, và để lộ đôi chân trần miên man, trắng muốt. Nhìn cảnh đẹp trước mắt mình, Tiêu Sinh không nhịn được mà nuốt nước bọt. Đầu óc không mấy trong sáng của hắn lập tức chiếu lại đoạn phim vốn không dành cho trẻ em dưới mười tám tuổi.
Đoạn phim mà hắn là nam chính, Cao Hy Hy là nữ chính, bối cảnh là… quán bar kia.
Đêm đó thác loạn, điên cuồng, sảng khoái ra sao, Tiêu Sinh không tài nào quên được. Hắn đã cố ép bản thân phải quên đi, chấm dứt mọi quan hệ với Cao Hy Hy, giải thoát cho chính mình khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt kia, thế nhưng, Tiêu Sinh càng ngày càng nhận ra, chính bản thân hắn mới là người muốn dây dưa không dứt.
Cao Hy Hy đã có chút tỉnh táo nhờ ly nước mát lạnh ban nãy, cơn buồn ngủ thoáng chốc đã biến mất, cô ngồi xuống bàn, lúc này mới nhớ ra, trong nhà còn một người nữa..
Chính là tên biến thái, xấu xa, hẹp hòi, ích kỷ mà cả đời Cao Hy Hy cũng không muốn dây vào thêm một lần nào nữa.
Đoán chừng Tiêu Sinh vẫn còn ngủ say, Cao Hy Hy rón rén đứng dậy, định bụng sẽ lặng lẽ quay về phòng ngủ. Nào ngờ, lúc xoay người về phía Tiêu Sinh, Cao Hy Hy giật thót mình nhận ra, hắn đang ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngược rồi nhìn chăm chăm vào cô.
"Biến thái! Anh nhìn gì?"
Cao Hy Hy lúc này chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ, trên dưới đều trống trơn không có nội y. Cô hoảng hốt xoay lưng về phía Tiêu Sinh, hai tay ôm chặt lấy thân mình.
"Quay lại đây!"
Tiêu Sinh bất chợt ra lệnh, mệnh lệnh không thể biến thái hơn. Cao Hy Hy thật sự muốn chửi chết hắn rồi! Hắn nghĩ gì mà muốn cô quay lại khoe ngực cho hắn xem. Mơ đi!
"Đồ điên!"
Nói rồi, Cao Hy Hy định đi thẳng về phòng ngủ. Nào ngờ, Tiêu Sinh nhếch miệng cười khinh bỉ, chậm rãi đáp:
"Nếu cô không có ý đồ quyến rũ tôi, thì nửa đêm nửa hôm cô mặc đồ như vậy chạy ra đây làm gì?"
Cao Hy Hy cảm tưởng như huyết áp của bản thân đã vọt lên đến đỉnh tháp Eiffel. Cô đảo mắt một vòng, thầm đếm từ một đến mười để trấn tĩnh bản thân, sau đó mới đáp lời Tiêu Sinh:
"Tiêu tổng, trần đời tôi chưa thấy ai ảo tưởng như anh, tự luyến như anh. Tôi mặc kệ anh muốn nghĩ gì, đây không phải công ty, đây là nhà tôi, tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo lệnh của anh, thậm chí nếu anh không câm cái mồm thối của anh lại và đi ngủ, tôi sẽ đá anh ra khỏi nhà!"
Tiêu Sinh nhìn dáng vẻ hậm hực, khuôn mặt đầy sự tức tối và khó chịu của Cao Hy Hy, trong lòng lại vô cùng dễ chịu. Cao Hy Hy nói xong rồi thì chạy biến vào phòng ngủ, chỉ để lại Tiêu Sinh hướng mắt nhìn theo cô, rồi lại chăm chú ngắm nghía cánh cửa gỗ vừa đóng sập trước mặt mình.
Ban nãy, khi Cao Hy Hy vô tình xoay người lại, hắn nhìn thấy thứ gì đó vô cùng mềm mại và hấp dẫn, chen chúc nhau trong cổ áo trễ nãi của cô. Trắng ngần, và căng tràn sức sống.
Đáng tiếc, khoảnh khắc đó kéo dài chưa đến hai giây.
Tiêu Sinh thả mình xuống ghế, trong lòng không ngừng nghĩ về Cao Hy Hy. Đột nhiên hắn nhận ra, cũng không biết từ khi nào, Cao Hy Hy xuất hiện trong đầu hắn còn nhiều hơn cả Lạc Gia Hân.