Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 102



Nàng hơi hối hận tại sao không có giảm béo sớm một chút.

Nàng vẫn luôn đều cảm thấy không quá vừa lòng với nơi này, bởi vì nơi này không giống với những người khác.

Tuy rằng không có người châm chọc nàng nhưng thỉnh thoảng cũng có một số đôi mắt kỳ quái.

Nơi này bình thường chỉ có bản thân nàng nhìn thấy thì cũng không có gì, bây giờ lại cho Tạ Uẩn nhìn lại đột nhiên khiến nàng trở nên lo lắng.

Hắn có thể ghét bỏ nàng hơi mập không?

Tang Yểu yên lặng giơ tay che lại, sau đó giải thích cho bản thân: “…… Bình thường ta ăn không nhiều lắm.”

“Có lẽ ta trời sinh có…… có hơi béo một chút.”

Tạ Uẩn hơi giơ tay lên và bóp chặt cổ tay của nàng rồi kéo tay của nàng xuống, giọng điệu của hắn không khác gì so với lúc trước và chậm rãi nói: “Ai nói nàng mập.”

Ánh mắt của hắn chuyển qua từ trước ngực đến trên mặt nàng, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nàng rất xinh đẹp.”

Cho dù là bất kỳ chỗ nào.

Tang Yểu bị hắn nắm lấy cổ tay và thân thể cứng ngắc để hắn nhìn xem.

Mặt nàng rất nóng và cảm giác như muốn luộc chín. Trong lòng nàng sôi ùng ục giống như muốn nổ tung.

Nàng mím môi lại rất chặt, sau một lúc lâu nàng không thể chịu đựng nổi. Sau đó thuần thục xoay người và nhanh chóng lấy chăn che người mình lại, giống như chim cút nhỏ mà nép người bên cạnh Tạ Uẩn.

Bởi vì động tác quá nhanh nên tay của Tạ Uẩn cũng bị mang vào trong ổ chăn. Nàng thở ra một hơi, sau khi che chăn lại giảm bớt một chút thì mới một lần nữa xốc chăn lên.

Bả vai trần trụi bị lộ ra, nàng mang theo chăn di chuyển và ấn ngón tay lên trên đùi của Tạ Uẩn, rồi sau đó đặt đầu ở eo bụng của hắn.

Thân thể của Tạ Uẩn cứng lại một chút nhưng Tang Yểu vẫn chưa chú ý.

Nàng ghé vào trên người hắn, bởi vì động tác nên nơi bị nàng không thích vô tình dán ở trên sườn eo của hắn.

Tang Yểu vô cùng đáng thương nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, sau đó nhỏ giọng nói: “Ta cởi ra một chút ở trong chăn rồi chàng trộm xem một cái có được không?”

Nàng khoa tay múa chân ra một ngón tay, “Chỉ một cái thôi còn dư lại thì chúng ta luyện tập vào ngày mai.”

Tạ Uẩn không có lên tiếng.

Nàng ghé vào eo hông của hắn, tay ấn ở trên đùi của hắn và hắn không thể lên tiếng.

Từ nhỏ đến lớn tự chủ của Tạ Uẩn luôn rất tốt, nhưng bây giờ hắn giống như không thể khống chế được lý trí của mình.

Tang Yểu lại di chuyển thân thể, muốn dựa vào phía trước một chút. Tạ Uẩn nhíu mày lại và đè bả vai của nàng lại.

Tang Yểu cảm thấy dưới thân giống như có một chút không đúng, nàng không dám di chuyển và nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đề nghị của nàng thật ra cũng không có tác dụng gì.

Chuyện luyện tập này bây giờ có thể ngừng lại rồi, cho dù hắn đổi ý muốn viên phòng cũng không có việc gì hết. Đừng nói liếc mắt một cái mà là nhìn cả một đêm cũng được.

Cách một lúc lâu, khi Tang Yểu lại muốn dò hỏi thì Tạ Uẩn đột nhiên không nói một lời và đẩy nàng ra. Hắn lập tức đứng lên và sau đó đi lướt qua tấm bình phong rồi đi vào trong phòng tắm.

Tang Yểu ngồi dậy, mái tóc đen rối loạn và ngồi ngẩn người ở trên giường.

Cách một lúc rất lâu, Tạ Uẩn mới ra tới từ bên trong.

Tang Yểu đã mặc xong quần áo và nằm ở trên giường, nàng nằm ở trên giường và sắp chờ đến mức buồn ngủ rồi.

Chờ đến khi Tạ Uẩn lại lần nữa lên giường, bóng đêm đã càng lúc càng tối và Tang Yểu đang trợn tròn mắt nhìn hắn.

Nàng cảm thấy không hài lòng hỏi: “Chàng lại đi tắm sao?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, Tang Yểu di chuyển về phía hắn và nói: “Tại sao vậy?”

Tạ Uẩn: “Nàng rất muốn biết sao?”

Tang Yểu gật đầu.

Tạ Uẩn nói: “Lại cởi ra lần nữa thì ta sẽ nói cho nàng biết.”

Đôi môi của Tang Yểu mím lại, di chuyển ra xa một chút.

Lúc này còn cởi cái gì nữa chứ, hắn đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Tang Yểu hừ một tiếng và nói: “Ta không nhắc tới luyện tập nữa.”

Nàng lại bổ sung nói: “Ngày mai lại nói!”

Tạ Uẩn không trả lời lại nàng, thổi tắt một cây đèn khác.

Trong phòng chìm vào bóng tối, Tang Yểu nghiêng người ngủ ở bên cạnh Tạ Uẩn và khoảng cách của hai tay cách khoảng một cánh tay.

Khi ngủ Tang Yểu thích nghiêng người và hơi cuộn tròn người lại, mà tư thế của Tạ Uẩn thì đương nhiên khác với tư thế ngủ không thành thật của nàng. Bởi vì trong phòng tối tăm nên Tang Yểu cũng không biết hắn có nhắm mắt lại không nữa?

Nàng nằm như vậy chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của hắn.

Đây là lần đầu tiên Tang Yểu ngủ chung với người khác, người này vẫn là Tạ Uẩn.

Nàng không biết nên hình dung tâm trạng kỳ diệu này như thế nào. Thật ra trước khi thành thân nàng thật sự sợ hãi rất lâu động tác chọc tới chọc đi như vậy, đêm nay không có trực tiếp làm như vậy khiến nàng cảm thấy rất may mắn.

Hôn môi duỗi đầu lưỡi giống như cũng không tệ lắm.

Độ chấp nhận của nàng đối với Tạ Uẩn giống như còn cao hơn một chút so với trong tưởng tượng của nàng.

Phụ thân nói trước kia Tạ Uẩn đối với cái gì đều có phán đoán nhạy bén vô cùng chính xác, vậy hắn nói nàng rất xinh đẹp nhất định là sự thật rồi.

Tạ Uẩn rất ít khi khen người khác.

Nàng nhìn chằm chằm hình dáng của Tạ Uẩn ở trong bóng đêm, nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm nhưng lại không nhịn được tới gần hắn một chút.

Chỉ một chút mà thôi.

Nhưng điều này rất nhanh đã bị Tạ Uẩn phát hiện, hắn vươn cánh tay ôm nàng, dễ dàng ôm nàng vào bên cạnh hắn, sau đó nói trong bóng đêm: “Đừng nhìn lén ta.”

Tang Yểu dựa vào đầu vai của hắn, nhỏ giọng nói: “Ai nhìn lén chàng chứ.”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Ôm một cái cũng là một phần của luyện tập sao?”

Tạ Uẩn nói: “Nàng nói xem.”

Tang Yểu không thể nói được, nàng cảm thấy chắc là như vậy đi.

Nàng nhớ lại nụ hôn môi vừa rồi của bọn họ, Tạ Uẩn dạy nàng đáp lại như thế nào. Nàng suy nghĩ một lúc, tiếp theo không thầy dạy cũng hiểu vươn tay ôm lấy hắn và tiến sát lại gần hắn.

Hắn trông lạnh như băng nhưng trên người lại còn nóng hơn so với nàng.

Cánh tay của Tang Yểu cẩn thận dừng ở cơ bắp trên eo của hắn và sau đó nói: “Ta biết suy một ra ba đấy!”

Tạ Uẩn nhỏ giọng ừ một tiếng khen nói: “Tiếp tục phát huy.”

Ít nhất ở trong mắt Tang Yểu thì cái này thuộc về lời khen.

Nàng lặng lẽ cong khóe môi lên sau đó nhắm hai mắt lại.

Trước kia nàng luôn không thích nhắc đến việc thành thân này, bây giờ xem ra thì việc cùng chung chăn gối với một người hình như cũng không tệ lắm.-

Đêm dài dần dần chuyển sang màu xanh.

Ánh trăng đã lặn xuống từ trên đầu cành, Tang Yểu rất nhanh đã ngủ rồi. Nàng đã có một giấc mơ hỗn loạn nhưng khi nàng tỉnh lại thì không hề nhớ được gì hết.

Khi nàng mở to mắt thì nhìn thấy mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng bình minh tươi đẹp sáng ngời lộng lẫy ở phía chân trời. Vài tia sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, sắc trời đã gần như sắp sáng rồi.

Tang Yểu dựa theo thói quen nằm ở trên giường để bình tĩnh lại, cách một lúc lâu nàng cảm thấy hơi không đúng.

Nàng hình như đang ngủ trên người của ai đó.

Ký ức ùa về, ngày hôm qua nàng đã thành thân.

Cùng với Tạ Uẩn.

Tang Yểu nhanh chóng tỉnh táo lại, khác biệt với tư thế ngủ còn tính quy củ tối hôm qua thì bây giờ cả người nàng đều ở trong lòng ngực của Tạ Uẩn. Chân cũng đặt ở trên đùi của hắn, thậm chí nửa người đã nằm trên người của hắn.

Tang Yểu ngước đôi mắt lên nhìn thấy một khuôn mặt không thể bắt bẻ được, Tạ Uẩn không biết đã tỉnh lại từ khi nào, đang lặng lẽ nhìn nàng.

“……”

Nàng yên lặng rút chân của mình lại từ trên người của hắn, thử thăm dò nói: “Tại sao ta lại ngủ ở trên người của chàng vậy?”

Tạ Uẩn không hề chột dạ chút nào mà hỏi lại: “Chẳng lẽ là ta chủ động ôm nàng lên người ta sao?”

Tang Yểu im lặng, sau đó lui lại một chút và nói: “Ta đè lên chàng sao? Thật sự xin lỗi, có lẽ tư thế ngủ của ta không được tốt lắm.”

Thật ra nàng ngủ không thích lăn qua lăn lại nhưng hôm nay không biết tại sao lại làm như vậy, thật sự rất mất mặt.

Vừa mới lui lại, Tang Yểu đột nhiên nhớ tới cái gì đó lập tức ngồi dậy rồi nói: “Mau mau mau! Đi kính trà!”

Tạ Uẩn ôm nàng lại và nói: “Vẫn còn sớm.”

Tang Yểu nói: “Thật sao?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, hắn ngồi dậy và xốc chăn lên rồi nói: “Nàng có thể ngủ thêm một lúc.”

Tang Yểu ngủ không được, nàng đi theo hắn cùng nhau xuống giường. Vừa muốn hỏi Tạ Uẩn hôm nay tại sao hắn không đi thượng triều, kết quả vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy sống lưng trần trụi của nam nhân.

Hắn đưa lưng về phía nàng, đang khom lưng lấy quần áo đặt trên bàn nhỏ.

Tang Yểu sợ tới mức lập tức dời ánh mắt đi.

Cách một lúc lâu, nàng lại yên lặng nhìn lại.

Nàng đều thành thân nên nàng nhìn xem một cái thì có làm sao đâu.

Tạ Uẩn luôn luôn quần áo chỉnh tề, từ trước đến nay quần áo của hắn đều là màu đen có ống tay áo rộng. Nhưng bởi vì vóc dáng cao lớn và là văn thần cho nên luôn mang đến cho người khác loại cảm giác thon gầy.

Nhưng bây giờ cởi quần áo ra, Tang Yểu mới phát hiện đều không phải là như vậy.

Hắn hình như thật sự có thể giúp nàng đi săn đại bàng.

Bả vai của hắn rộng lớn và mang theo cảm giác mạnh mẽ, cơ lưng săn chắc và vòng eo gầy nhưng rắn chắc, đường cong rất uyển chuyển.

Điều chói mắt nhất là ở phần eo của hắn, có một hình xăm nổi bật sắc bén.

Tang Yểu nhìn không rõ nó là hình gì, một nửa khác được giấu ở dưới lưng quần và khi nàng đang cố gắng phân biệt thì hắn đã mặc quần áo vào.

Ở khi Tang Yểu đột nhiên không kịp phòng ngừa thì Tạ Uẩn đã xoay người lại.

Hắn nhìn nàng nói: “Nàng đang nhìn cái gì vậy?”

Tang Yểu tránh đi ánh mắt của hắn, lo mang giày cho mình, nàng chột dạ nói: “Ta không có nhìn lén chàng.”

Tạ Uẩn đã chậm rãi đi đến trước mặt nàng, sau khi cài thắt lưng xong thì đưa mặt trên của đồng tiền hôm qua đặt ở trên cái bàn nhỏ cho nàng. Sau đó rũ mắt nhìn nàng nhỏ giọng nói:

“Nàng đừng nóng lòng, ta sẽ cho nàng nhìn xem.”
— QUẢNG CÁO —