Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 103



Tạ Uẩn trước mặt đã mặc quần áo chỉnh tề, Tang Yểu từng gặp qua hắn mặc bộ quần áo này. Vạt áo ngoài có hoa văn màu vàng sậm, tay áo to rộng, bộ dáng nghiêm túc cẩn thận làm cho cả người hắn đặc biệt lạnh nhạt vô tình.

Trước kia hắn có bộ dáng này thì nàng ở cách hắn rất xa, ở trong tầm mắt chú ý của đám đông nhưng bây giờ hắn lại ở bên cạnh nàng.

Loại cảm giác vi diệu này khiến nàng khó có thể miêu tả.

Tang Yểu nghe vậy thì gương mặt hơi đỏ lên, vừa rồi nàng chỉ tò mò mà thôi, cũng không phải là muốn nhìn.

Nàng nói: “Ta mới không cần nhìn đâu.”

Nàng nhìn về phía mặt đồng tiền Tạ Uẩn đặt ở trước mặt nàng, nàng cảm thấy rất khó hiểu tại sao Tạ Uẩn đặc biệt đưa cái đồng tiền cho nàng. Nàng duỗi tay cầm lấy nói: “Đặt ở chỗ đó là được rồi!”

Tang Yểu tùy tiện nhìn lướt qua đồng tiền, cảm thấy hoa văn trên đó giống như có một chút khác biệt với những gì nàng nhìn thấy ngày hôm qua.

Nàng cầm đồng tiền liếc mắt nhìn kỹ một cái.

Tư thế lớn gan điên cuồng đột nhiên không kịp phòng ngừa ánh vào mi mắt của nàng.

Đây đã là lần thứ ba Tang Yểu nhìn thứ này, tốt xấu nàng cũng nhịn xuống không có ném văng cái đồng tiền kia ra.

Đồng tử của nàng hơi co lại và lắp bắp nói: “Cái này……”

Nàng đột nhiên phản ứng lại đây, nhanh chóng lật mặt đồng tiền lại. Đó là mấy chữ phong hoa tuyết nguyệt quen thuộc.

Tại sao tối hôm qua nàng không nghĩ đến việc lật xem mặt còn lại của thứ này chứ, biết ngay là cái hộp kia không có thứ gì tốt mà!

Nói như vậy đêm qua Tạ Uẩn vừa nhìn thấy thì đã biết là nàng nói dối rồi……

Tạ Uẩn giống như biết được nàng đang suy nghĩ cái gì, đúng lúc nói: “Bảo vật khai quang của nàng không nên mang theo trên người sao?”

Tang Yểu: “……”

Nàng nhanh chóng nắm chặt đồng tiền vào trong lòng bàn tay, vừa xấu hổ vừa tức giận ngước mắt nhìn hắn. Nghẹn nửa ngày và dựa vào bây giờ đã thành thân nên nàng cũng không còn sợ hãi hắn nhiều lắm.

Một khi xúc động thì nàng nói ra lời nói trong lòng từ trước đến nay, nàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Chàng thật sự rất chán ghét!”

Tạ Uẩn ừ một tiếng đồng ý, lại nói: “Lần sau nhớ kêu người khai quang đồ vật đứng đắn một chút.”

Tang Yểu phồng gương mặt lên, không muốn để ý đến hắn, nàng lập tức đứng dậy quay người đi để mặc quần áo.

Cách một lúc lâu không nói chuyện, Tang Yểu lại yên lặng xoay người lại và nhìn về phía Tạ Uẩn đứng trước bàn làm việc cách đó không xa đang tìm kiếm hồ sơ. Nàng lại chủ động nói chuyện với hắn: “Tại sao hôm nay chàng không thượng triều à?”

Tạ Uẩn không ngẩng đầu lên nói: “Tang cô nương không biết có thời gian được nghỉ thành thân sao.”

Tang Yểu đã quen với thái độ nói chuyện như vậy của hắn, nàng thuận miệng nói: “Mấy ngày vậy?”

Tạ Uẩn: “Chín ngày.”

Chín ngày, nghe cũng khá dài đó.

Tuy nhiên lúc trước nàng nghe phụ thân nói Tạ Uẩn quanh năm suốt tháng hầu như đều không có nghỉ phép, mỗi ngày đều vội tới vội đi.

Tang Yểu vốn dĩ còn nghĩ rằng hắn có thể giành ra một ngày để thành thân với nàng là đã không tệ rồi.

Không nghĩ tới một lần nghỉ thì là chín ngày, vậy chín ngày này nàng đều phải sớm chiều ở chung với Tạ Uẩn sao?

Khi nàng ở một mình còn có thể đọc thoại bản hay thêu thùa.

Nhưng hai người ở bên nhau thì có thể làm cái gì chứ?

Nàng a một tiếng.

Chờ đến khi Tang Yểu mặc xong quần áo, nha hoàn chờ ngoài cửa mới gõ cửa vài cái và sau khi được cho phép thì mới đẩy cửa bước vào. Sau khi hành lễ với hai người thì bắt đầu hầu hạ bọn họ rửa mặt.

Tạ Uẩn bình thường không cần nha hoàn hầu hạ cuộc sống thường ngày này đó, sau khi hắn tự mình làm xong mọi việc thì ngồi ở bên cạnh chờ Tang Yểu.

Tang Yểu ngồi ở trước gương đồng và đang được một tiểu nha hoàn chải tóc

Tang Yểu xuyên thấu qua gương đồng, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Tạ Uẩn đang ngồi cách đó không xa.

Hắn ngồi ở trước bàn dài và mở ra hồ sơ vừa rồi đang tìm kiếm và đặt ở trước mặt, vẻ mặt chăm chú và ngón tay thon dài gõ gõ lên trên bàn.

Lúc này còn có tâm trạng xem hồ sơ, Tạ Uẩn thật sự rất chăm chỉ.

Loại sách này nàng đọc hai cái thì đã cảm thấy buồn ngủ, hắn nghiêm túc cẩn thận như vậy nên hèn gì chuyện gì cũng đều có thể làm tốt.

Cái này làm cho Tang Yểu đối với kế hoạch “Luyện tập” của hắn càng thêm tin tưởng.

Sau khi nhìn thì Tang Yểu thu hồi ánh mắt lại, nàng nhìn bản thân ở trong gương, đôi môi còn hơi sưng lên, chắc thoa son môi lên cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là trên cổ……

Tang Yểu lập tức hít sâu một hơi và nàng nói: “Tạ Uẩn!”

Tạ Uẩn ngước mắt lên nói: “Nói.”

Tang Yểu quay đầu nhìn hắn nói: “Chàng nhìn xem! Cổ của ta!”

Từ trên cổ của nàng đến xương quai xanh đều có dấu hôn khắp nơi, phía dưới có lẽ còn có, chỉ là bị quần áo che đậy lại rồi.

Trách không được ngày hôm qua nàng cảm thấy hơi đau.

Tạ Uẩn nói: “Không sao hết, nàng đừng che.”

Nhìn biểu cảm của hắn nghiêm túc, Tang Yểu đột nhiên cảm thấy hắn nói như vậy có lẽ là có ý định của hắn nên không có phản bác mà chỉ hỏi: “Thật không?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng.

Chờ đến sau khi Tang Yểu trang điểm xong, hai người mới ngồi ăn sáng chung với nhau.

Lúc này trời đã hoàn toàn sáng, ánh nắng bình minh nhạt dần và mặt trời đã treo trên bầu trời cao.

Tang Yểu hơi căng thẳng, trước khi ra cửa nàng ghé sát vào người hắn và nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa nếu ta có chỗ nào làm không tốt thì chàng cần phải lén nhắc nhở ta đó.”

Tạ Uẩn đứng ở cạnh cửa và nhìn vẻ ưu sầu trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng. Trên cái cổ trần trụi là dấu vết của hắn, thật ra hắn cũng không nghe rõ lời nàng nói.

Chờ đến khi Tang Yểu nói xong, hắn ừ một tiếng và nói: “Nàng nên hôn ta.”

Tang Yểu còn đang lo lắng đợi lát nữa có thể xảy ra sai lầm gì đó không, nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút và ngửa đầu nói: “Hả?”

Gương mặt của Tạ Uẩn không hề thay đổi nói: “Phu thê bình thường trước khi đi ra ngoài đều sẽ hôn môi.”

Nói xong, hắn lại bổ sung nói: “Ta có thể phối hợp luyện tập với nàng.”

Tang Yểu đứng thẳng người lên, sáng sớm tinh mơ nàng luôn cảm giác làm như vậy không được tốt cho lắm.

Nàng chưa thấy qua phu thê bình thường là như thế nào nhưng đoán là chắc Tạ Uẩn sẽ không lừa nàng đâu.

Nàng mím môi do dự một lúc, sau đó nhìn môi của hắn nói: “Ta hôn đó nha!”

Nói xong, nàng nhón mũi chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Tạ Uẩn sau đó hôn hắn.

Khi dán lên nàng theo bản năng mở môi ra, ở sau khi hắn tiến vào thì ngây ngô nghênh đón, đáp lại.

Bàn tay của Tạ Uẩn thuần thục ôm eo của nàng, cánh tay dùng sức trực tiếp nâng người nàng lên một chút để làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Không biết qua bao lâu, chờ đến khi Tang Yểu thở không nổi nữa thì Tạ Uẩn mới buông nàng ra.

Thật ra Tang Yểu học rất chậm, sau rất nhiều lần luyện tập nàng cũng gần như chỉ nhớ kỹ phải ôm hắn, phải há miệng và phải chuyển động đầu lưỡi.

Nàng thậm chí không biết nên thở như thế nào trong lúc hôn môi, đến bây giờ vẫn căng thẳng đến mức nín thở lại.

Lớp son môi trên môi nàng đã hoàn toàn bị phai nhạt, có một ít thậm chí dính trên môi của Tạ Uẩn. Màu son đỏ tươi kia hoàn toàn không phù hợp với gương mặt lạnh lùng kia, Tang Yểu xấu hổ cúi đầu xuống.

Cuối cùng vẫn là Tạ Uẩn lau môi của nàng, sau đó dùng cái khăn nàng dùng qua lau môi của hắn.

Chờ đến khi hai người đi ra ngoài, Tang Yểu luôn lo lắng bản thân đi muộn sẽ khiến người khác cảm thấy không vui cho nên suốt chặng đường nàng đi rất nhanh.

Trước đó nàng đã đi đến Tạ gia một lần, khi đó nàng chỉ nhớ rõ Tạ gia rất lớn và có rất nhiều ngã rẽ, phải đi một lúc lâu mới tìm được Tạ Uẩn.

Tạ gia cho người ta ấn tượng khác biệt với các dòng dõi hiển hách khác, trong phủ cũng không có trang trí huy hoàng lộng lẫy mà ngược lại lộ ra vẻ tao nhã cổ xưa. Dọc theo đường đi là những lan can điêu khắc bằng ngọc, nhà cửa tầng tầng lớp lớp. Hai bên đường là những cây xanh cao lớn và vô cùng tươi tốt, thậm chí còn mọc lan đến tận chân.

Vài tên gã sai vặt đi ngang qua bên người Tang Yểu, bọn họ dừng lại và khom lưng nói: “Xin chào thiếu phu nhân.”

Tang Yểu hơi không được tự nhiên, trước kia ở Tang phủ bởi vì tôi tớ trong nhà cũng không nhiều nên cấp bậc cũng không có sự phân chia rõ ràng. Phương diện về những lễ nghi kia cũng không nghiêm khắc bằng Tạ gia.

Ngày thường tôi tớ trong nhà đều là ai bận việc nấy, chỉ có khi nàng kêu ai thì người nọ mới lại đây hành lễ với nàng.

Cho nên nàng theo bản năng muốn nói một câu “Được”, nhưng ngẫm lại không ổn lắm nên mang cái giá hiền thục hào phóng mà bình tĩnh ừ một tiếng.

Sau đó suốt một đường chính là “Xin chào thiếu phu nhân.”

“Ừ.”

“Kính chào thiếu phu nhân.”

“Ừ.”

“Thỉnh an thiếu phu nhân.”

“Ừ.”

“Thiếu phu nhân……”

Tang Yểu ừ không nổi nữa, nàng mệt mỏi quá.

Nàng liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, thấy hắn đang nhìn nàng, Tang Yểu cảm thấy hắn đang cười nàng.

Tang Yểu cảm thấy không vui, nàng vừa muốn nói chuyện thì nam nhân nắm lấy cổ tay của nàng và nói: “Nàng trả lời làm cái gì chứ.”

Hắn lôi kéo Tang Yểu tiếp tục đi về phía trước, không biết tại sao lần này không có người lại đến thỉnh an với nàng. Phần lớn đều dừng chân lại sau đó cong eo xuống.

Tạ Uẩn giải thích nói: “Nàng càng trả lời thì càng sẽ có nhiều người nói chuyện với nàng.”

Mà giờ phút này, Tạ phu nhân và Tạ Hoàn Chi đã sớm ngồi ở chủ vị trong đại sảnh. Hai bên bao gồm Tạ Diêm và những người ở trong Tạ thị.

Tạ Hoàn Chi cũng được cho nghỉ phép ba ngày, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc hôm nay rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười hiếm khi có được.

Tịnh Liễm đứng bên cạnh Tạ phu nhân, hai người đều có nụ cười rạng rỡ và bà mở miệng khen: “Khoảng thời gian này ngươi làm tốt lắm, huấn luyện ám vệ năm nay ngươi không cần đi.”

Tịnh Liễm quả thật rưng rưng nước mắt nói: “Cảm ơn phu nhân!”

Ám vệ của Tạ thị một năm đều sẽ có huấn luyện, Tịnh Liễm làm gia thần có vị trí cao nhất nên mỗi năm không chỉ phải cùng đi huấn luyện mà còn muốn ở trong ngàn người lọt vào trong nhóm mười người xuất sắc nhất mới xem như đủ tư cách.

Hắn yêu Tang cô nương!

Tang cô nương chính là phúc tinh nhỏ của hắn!

Ít nhiều nhờ có Tang cô nương mà chủ tử mới không đến mức sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Hôm nay bọn họ mới có thể tươi cười rạng rỡ ở chung một chỗ với nhau, bọn họ đã lâu cũng chưa từng cảm thấy náo nhiệt qua như vậy.
— QUẢNG CÁO —