Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 122



Chờ đến khi Tạ Uẩn đều đi đến bên cạnh nàng, Tang Yểu mới phản ứng lại, nàng nói: “Chàng trở về lúc nào vậy?”

Tạ Uẩn nói: “Nửa canh giờ trước.”

Dừng một chút hắn lại giải thích với Tang Yểu: “Đầu tiên ta tiến cung và báo cáo công tác, sau đó Thánh Thượng kêu ta dùng bữa ở trong cung. Ta không thể từ chối được.”

Hắn liếc mắt nhìn Ngu Chi một cái, sau đó ý định rõ ràng nói với Tang Yểu: “Nàng sắp về phủ chưa?”

Cái liếc mắt kia của Tạ Uẩn có tính ám chỉ rất mạnh, Ngu Chi muốn không hiểu cũng khó và nàng nói: “Yểu Yểu, muội trở về với A Uẩn trước đi. Ta còn muốn đi dạo thêm một lúc nữa.”

Tang Yểu nói: “Nhị tẩu, một mình tẩu……”

Tạ Uẩn đánh gãy nàng: “Tẩu ấy không phải chỉ có một mình, nàng yên tâm đi.”

Ngu Chi vẫy tay và cười nói: “Không cần lo lắng cho ta.”

Tang Yểu đi cùng với Tạ Uẩn cùng nhau ngồi trên xe ngựa hồi phủ, quãng đường đi về cũng không xa và hai người ngồi đối diện nhau.

Bầu không khí im lặng lan tràn.

Tang Yểu không biết tại sao cảm thấy hơi co quắp.

Thật ra nàng có rất nhiều lời muốn nói, hai ngày này nàng cũng gặp rất nhiều chuyện thú vị và muốn chia sẻ với Tạ Uẩn.

Nàng cũng muốn hỏi hắn một chút hai ngày này có mệt không, có nghỉ ngơi tốt không?

Nhưng đột nhiên nàng không thể nói nên lời.

Dọc theo đường đi hai người một câu cũng chưa nói và sau đó bước xuống xe ngựa, Tạ Uẩn nắm lấy cổ tay của nàng và đi về phía Tây Hành Uyển.

Ánh nến trong phòng đang cháy sáng rực, Tang Yểu đóng cửa lại và khi nàng xoay người lại thì Tạ Uẩn đưa cho nàng một khối ngọc.

Là con mèo nhỏ được làm bằng ngọc.

Tang Yểu duỗi tay cầm lấy, ở trong bầu không khí im lặng nàng thử thăm dò nói: “Chàng tặng cho ta sao?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, sau khi rửa tay thì hắn dùng khăn lau bọt nước ở trên tay mình.

Tang Yểu cầm con mèo nhỏ ở trong tay, Tạ Uẩn gấp cái khăn lại và đặt sang một bên.

Tang Yểu ngước mắt lên vừa muốn nói chuyện thì Tạ Uẩn đột nhiên ôm lấy nàng, ấn nàng lên trên tường và hôn lên môi nàng.

Hơi thở quen thuộc thổi quét về phía nàng.

Tang Yểu theo bản năng nắm chặt khối ngọc, sau khi kinh ngạc một lúc thì hé miệng ra để tiện cho hắn tiến vào.

Nụ hôn của hắn vẫn rất ngang ngược, môi của Tang Yểu thậm chí bắt đầu cảm thấy đau đớn và nàng không có đường sống để đáp lại.

Bởi vì Tạ Uẩn cao hơn nàng rất nhiều, sau lại có lẽ bởi vì cảm thấy không được thuận tiện nên trực tiếp nâng chân của nàng lên và làm nàng ôm vòng lấy eo của hắn.

Tang Yểu hơi không thích ứng với nụ hôn vội vàng như vậy, nàng nghiêng đầu muốn né tránh nhưng Tạ Uẩn luôn bóp cằm của nàng làm nàng muốn tránh cũng không thể tránh được.

Chờ đến khi đầu óc của Tang Yểu hơi tỉnh táo một chút thì không biết từ khi nào mà áo ngoài trên người nàng đã bị kéo ra.

Da thịt tuyết trắng trước ngực lộ ra một mảng lớn, đầu vai mềm mại thon thả lộ ra ngoài.

Với tư thế này, Tạ Uẩn dẫn nàng đi về phía giường.

Tang Yểu bị đẩy ngã trên chiếc giường lớn mềm mại, nàng cảm thấy Tạ Uẩn hơi sốt ruột một chút và cũng đã nhận ra vài phần nguy hiểm. Vì vậy ở giữa nụ hôn nàng có ý định giải cứu quần áo tràn ngập nguy hiểm của mình và lắp bắp nói: “…… Chờ một chút, phải tắm gội trước đã.”

Nhưng Tạ Uẩn đương nhiên đã không nghe vào, hắn rất nhanh lột sạch sẽ quần áo của nàng ra. Một lúc sau Tang Yểu bị buộc đến mức khóc lên, nàng nắm lấy cánh tay của hắn và cảm thấy cả người đều rất khó chịu. Trong lúc hỗn loạn nàng nhịn không được mở miệng cầu xin hắn nhẹ một chút.

Nụ hôn của nam nhân quay trở lại trên môi nàng, hắn bế nàng lên và dùng ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Giọng nói của hắn rất thấp, hơi mất tiếng, rốt cuộc ở bên tai nàng chính thức nói ra lời nói đầu tiên trong ngày hôm nay:

“Tang cô nương, xin hỏi nàng có nhớ ta không?”

Tang Yểu không có trả lời.

Đuôi mắt của nàng đỏ lên và tóc đen xõa tung, da thịt vốn dĩ trắng đến mức lóa mắt xuất hiện rất nhiều vết đỏ. Nàng né tránh ánh mắt của hắn và nước mắt còn đang rơi.

Trông rất đáng thương.

Con mèo nhỏ bằng ngọc còn đang bị nàng nắm chặt ở trong tay, bọn họ đang đứng trong một tư thế rất thân mật và Tang Yểu có thể rõ ràng cảm nhận được hắn.

Tạ Uẩn cúi đầu và hôn lên nước mắt của nàng, sau đó nâng cằm nàng lên và nói: “Nàng làm sao vậy?”

Tang Yểu còn đang rơi nước mắt, nàng chủ động ôm cổ của Tạ Uẩn và đôi môi đỏ tươi. Giọng nói của nàng nghe hơi ấm ức và nhỏ giọng thì thầm với hắn.

“Tại sao chàng vẫn luôn gọi ta như vậy?”

“Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao?”

Tạ Uẩn vẫn chưa lập tức trả lời.

Tình huống hoảng hốt này xếp chồng lên với tình huống sau giờ ngọ cách đây không lâu, dưới ánh nắng đan xen thiếu nữ không hề phòng bị ngủ trong phòng của hắn, nói mớ ở trước mặt hắn.

Tạ Uẩn nghiêng đầu, hôn lên vành tai của nàng: “Nàng muốn ta kêu nàng là cái gì đây?”

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Là Yểu Yểu…… Hay là bảo bảo?”

Giọng nói của hắn trầm thấp giống như được che phủ một lớp sương mù, trong nháy mắt quấn lên trái tim của Tang Yểu giống như vô số sợi tơ quấn chặt lấy nàng khiến hô hấp của nàng dừng lại trong chớp mắt kia.

Lỗ tai của Tang Yểu tê dại, nàng dán má lên trên bả vai của hắn, ôm chặt hắn không hé răng.

Áo ngoài của Tạ Uẩn bị cởi ra, Tang Yểu cách một lớp áo trong mỏng manh cảm nhận được cơ bắp căng chặt trên cánh tay của nam nhân.

Thân thể của Tạ Uẩn rất nóng, đôi môi dán trên gương mặt đỏ ửng của thiếu nữ.

Trâm cài trên đầu đã rơi xuống, mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ ngoan ngoãn ôm hắn không nói một lời.

Dục vọng cực hạn bị tích tụ ở bên nhau, giọng nói của Tạ Uẩn thở hổn hển không đều đặn. Hắn bóp chân của nàng và hỏi ở bên tai nàng: “Muốn chào hỏi một cái không?”

Trên thực tế Tang Yểu đã sớm cảm nhận được, tay của nàng dừng ở trên lưng hắn. Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng dùng sức và không muốn để ý, nàng nhỏ giọng nói: “Không đánh.”

Nụ hôn của Tạ Uẩn còn dừng lại trên cổ của nàng, có lẽ có thời gian nghỉ ngơi nên giờ phút này nụ hôn của hắn có thể được gọi là dịu dàng so với vừa rồi.

Bàn tay dừng ở phía sau lưng Tang Yểu ung dung thong thả nắn bóp lặp đi lặp lại, tuy rằng không dùng sức lực quá lớn nhưng đủ để cho nàng lại cảm thấy nguy hiểm. Nàng rụt thân thể lại, muốn giải cứu phía sau của mình nhưng không làm nên chuyện gì.

Nàng không dám nhìn hắn, chỉ có thể run rẩy nói: “…… Đừng như vậy.”

Tạ Uẩn giống như không nghe thấy, hắn di chuyển thân thể để khiến Tang Yểu cảm nhận được càng thêm rõ ràng. Hắn không biết xấu hổ mở miệng nói: “Nhưng nó rất nhớ nàng.”

Thân thể của Tang Yểu càng đỏ hơn.

Tạ Uẩn còn đang hỏi nàng: “Phải làm sao đây?”

Có rất nhiều lúc nàng không thể từ chối Tạ Uẩn.

Tang Yểu nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó mở to đôi mắt ngập nước mông lung. Cánh tay trắng nõn vốn dĩ đặt trên lưng hắn dần dần rút lạ, tiếp theo đi xuống cách lớp quần áo chạm vào hắn. Một lúc sau nàng cầm lấy nó.-

Tang Yểu nhẹ nhàng di chuyển cổ tay, Tạ Uẩn cảm thấy vừa lòng rồi lại lần nữa hôn lên môi nàng.

Điều này giống như là một cái tín hiệu, lúc trước Tang Yểu sẽ cho rằng đây là kết thúc nhưng bây giờ điều này giống như chỉ là mở đầu một bộ phận nhỏ.

Một lúc sau, Tang Yểu thành công sờ đến hình xăm của hắn nhưng khi đó nàng đã không rảnh đi chú ý chuyện này đó.

Ngay từ đầu chân của Tang Yếu ôm lấy eo của hắn sau đó đã bị đè lại.

Nàng hơi kháng cự nói: “…… Tạ Uẩn, ta còn chưa tắm gội.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng và nói: “Không sao hết.”

Tang Yểu vẫn cảm thấy hơi khó chịu một chút, theo bản năng muốn khép lại.

Nhưng Tạ Uẩn chưa cho nàng cơ hội, gương mặt của hắn nghiêm túc giống như đang quan sát một đồ vật rất đẹp, không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào.

Hắn ôm nàng giống như đang dò xét, cẩn thận quan sát rồi nói với nàng:

“Nó trông rất thích như vậy.”

Tang Yểu nhắm mắt lại và trong nháy mắt cảm giác xấu hổ đạt lên tới đỉnh điểm, nàng không bao giờ muốn nói chuyện với hắn nữa.

Tang Yểu phát hiện Tạ Uẩn giống như rất thích chạm vào nàng và cũng rất thích hôn nàng. Mấy ngày trước nàng đã bị hắn hôn khắp toàn thân. Hắn thật sự là một người rất thông minh, mặc kệ làm cái gì hắn đều sẽ can đảm nếm thử lần đầu tiên và sau đó hắn sẽ nhớ kỹ. Tiếp theo không ngừng quan sát phản ứng của nàng, phát triển bản thân, về phương diện này Tang Yểu luôn không thể so sánh được với hắn.

Bình thường Tang Yểu là một người nói nhiều, mà Tạ Uẩn phần lớn đều không thích nói chuyện. Nhưng khi ở trên giường thì tình huống sẽ hoàn toàn đảo ngược lại.

Hắn dùng gương mặt tuấn tú không thể bắt bẻ kia và nghiêm túc nói những lời gần như tục tĩu với nàng.

Trong lòng Tang Yểu hiểu rõ chuyện này không phải là một trò chơi đánh cờ. Từ lúc bắt đầu nàng đã dung túng, giãy giụa yếu ớt nhỏ bé giống như là đang ngượng ngùng cho phép. Một lúc sau, nàng đã không còn sức lực để trở tay.

Vừa hỗn loạn vừa im lặng.

Cách một lúc, khi cẳng chân của nàng đang run rẩy thì tay của Tạ Uẩn đột nhiên rời khỏi người nàng. Hắn vuốt ve sợi tóc ướt át của thiếu nữ.

Hắn hôn lên má nàng, mở miệng nói giống như vừa rồi và trầm giọng hỏi nàng: “Bảo bảo, nàng có nhớ ta không?”

Hai chữ này khiến trái tim của Tang Yểu thắt chặt lại, bả vai mảnh khảnh hơi run rẩy một chút.

Tang Yểu nắm chặt tay của Tạ Uẩn.

Khi nàng cúi đầu thì đôi môi đỏ tươi cọ qua cằm của hắn, nàng không thể phủ nhận được.

Giọng nói của nàng rất thấp, hầu như không thể nghe thấy.

“…… Nhớ chàng.”

Vừa dứt lời, nàng cảm nhận được cái thứ nguy hiểm kia đang dán lên trên da thịt của nàng, đang ngo ngoe rục rịch lấy sức động đậy.

Tang Yểu căng thẳng đến mức bật khóc, nàng giống như hiểu rõ muốn làm cái gì nhưng nàng không muốn làm toàn bộ cảm quan của bản thân đều tụ tập ở chỗ này.