Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 123



Trong hoàn cảnh vừa khô nóng vừa tràn ngập ái muội này khiến nàng nhớ tới một cái đêm khác không hề liên quan gì với đêm này.

Một đêm kia Tang Yểu thậm chí không biết nàng có thật sự đang tồn tại không? Là đêm khuya trong rừng trúc ở hành cung phía bắc.

Một ngày kia khi nàng bị Nhung Yến tính kế, nàng làm một giấc mơ vừa kỳ quái vừa chân thật.

Nàng mơ thấy khi đó Tạ Uẩn từ trước đến nay luôn không hề để ý đến nàng cúi đầu hôn nàng và hôn rất lâu.

Hắn vội vàng, thô bạo, ngang ngược, không cho phép nàng từ chối.

Tất cả những điều đó đều không hợp với lẽ thường, nhưng lại chân thật đến mức giống như không phải là một giấc mơ.

Nàng khống chế được bản thân không né tránh, ở khi Tạ Uẩn hôn môi nàng thì nhỏ giọng hỏi: “Tạ Uẩn, ngày đó ở hành cung phía bắc chàng có phải……”

Thật ra cái đáp án này đã không hề quan trọng.

Nhưng Tang Yểu vẫn không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vì vậy cho nên làm như thế nào cũng không thể nói nên lời nửa câu còn dư lại.

Nhưng động tác của Tạ Uẩn không có dừng lại, thậm chí trong một lúc hắn cũng không có trả lời.

Hắn xâm nhập vào miệng lưỡi của Tang Yểu, nụ hôn vừa ngắn ngủi vừa triền miên.

Sau đó nói với nàng: “Là hôn nàng như vậy sao?”

Ngày đó ở hành cung phía bắc, Tạ Uẩn đã hôn nàng như vậy.

Không phải mơ.

Tang Yểu đột nhiên trợn to đôi mắt, còn không chờ nàng nói chuyện thì cảm giác trướng mỏi, đau đớn đột nhiên truyền đến.

Những suy nghĩ dừng lại ngay lập tức.

Tang Yểu nhỏ giọng kêu lên một tiếng, ngón tay bóp chặt cánh tay của hắn, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Khi nàng đang muốn lui bước thì bị nam nhân siết chặt vòng eo lại.

Thời tiết rất nóng, giờ phút này càng là như vậy.

Da đầu tê dại và chấn động cực hạn khiến cả người nàng căng chặt.

Mà giờ phút này Tạ Uẩn cũng không chịu nổi, bởi vì cố gắng chịu đựng nên trên cánh tay của hắn đã hiện lên gân xanh. Động tác của hắn chậm rãi.

Chờ đến khi cảm giác không khỏe của Tang Yểu không còn rõ ràng như vậy thì nàng ở trong cảm giác xa lạ ôm lấy vòng eo gầy nhỏ rắn chắc của nam nhân.

Nàng không có móng tay nhưng vừa rồi giống như còn để lại vết thương trên lưng của hắn. Nam nhân nhíu chặt mày lại, ở trong đêm khuya này trên gương mặt cấm dục kia rốt cuộc xuất hiện vẻ mặt khác biệt so với lúc trước.

Trên mặt của Tang Yểu vẫn có nước mắt chưa khô như cũ, bởi vì cảm giác căng đầy trong thân thể mà nước mắt mới lại lăn xuống.

Nàng đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây.

Từ trước khi thành thân Tạ Uẩn xa cách với nàng và vẫn luôn nhớ đến chuyện “Luyện tập” không mang theo bất kỳ tình cảm gì sau khi thành thân.

Rõ ràng khi Tạ Uẩn đưa ra kế hoạch thành thân thì hai người bọn họ chỉ là nửa quen nửa lạ. Khi đó Tang Yểu nhìn thấy hắn thì thậm chí ngay cả muốn chào hỏi hay không cũng phải do dự rất lâu.

Kết quả không bao lâu, bọn họ có thể tự nhiên hôn ba lần liên tiếp trong một ngày.

Có lẽ đây là chỗ kỳ diệu của vận mệnh.

Hô hấp của Tang Yểu trở nên dồn dập, dần dần từ trong mưa rền gió dữ tìm được vài phần khác lạ. Nàng ngước mắt nhìn Tạ Uẩn, cơ bắp của nam nhân căng chặt và trên cái cằm sắc bén dính mồ hôi.

Trước mắt của Tang Yểu hơi mơ hồ, cánh tay của nàng chậm rãi giơ lên ôm lấy cổ của nam nhân.

Sau đó ở trong lúc va chạm ngẩng cái cổ tuyết trắng lên, cái lưỡi nhỏ mềm mại liếm mồ hôi trên hầu kết của hắn.

Động tác của Tạ Uẩn dừng một chút.

Chuyện xảy ra có hơi nhanh một chút.

Tang Yểu còn đang ngẩn người.

Nàng chớp mắt, trong một lúc kinh ngạc thì nàng hơi di chuyển thân thể một chút.

Tạ Uẩn: “……”

Trên mặt nam nhân luôn luôn nắm chắc thắng lợi, mặc kệ làm cái gì đều thành thạo lần đầu tiên xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Từ bắt đầu đến bây giờ, chỉ mới trôi qua có mười lăm phút.

Thật ra Tang Yểu cũng không suy nghĩ nhiều về điều đó. Bởi vì ngay từ đầu khi luyện tập thì Tang Yểu cảm thấy giống như muốn tới thiên hoang địa lão thì hắn mới có thể xong, mỗi lần cổ tay của nàng đều rất mỏi. (Thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẳng; lâu như trời đất.)

Cho nên nàng vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay muốn rất lâu.

Tang Yểu nhỏ giọng nói với hắn: “…… Thật ra vẫn còn tốt.”

Không hề có mệt mỏi và đáng sợ giống như trong tưởng tượng của nàng.

Nhưng nàng cũng không biết lời nói của nàng chẳng khác gì sự nhục nhã đối với nam nhân trước mặt.

Sắc mặt của Tạ Uẩn càng ngày càng đen.

Tang Yểu còn hơi không thoải mái bởi vì thân thể dính dính nhớp nhớp. Nàng cố gắng di chuyển thân thể, sau đó đề nghị với hắn: “Chúng ta đi tắm đi.”

Sắc mặt của Tạ Uẩn trông không được tốt và nắm chặt cổ tay của nàng, giọng điệu nguy hiểm nói: “Vừa rồi nàng nói cái gì?”

Tang Yểu chậm rãi nói: “…… Đi tắm?”

Chân của nàng còn đang ôm lấy vòng eo của hắn, Tạ Uẩn không có để nàng đứng dậy mà là mạnh mẽ nói: “Không cho phép đi.”

Tang Yểu giãy giụa một lúc nhưng nàng không hề có bất kỳ sức lực nào, nói: “Không phải là chàng đã kết thúc rồi sao, trên người ta rất dính……”

Nàng còn chưa dứt lời thì cảm giác được khác thường rõ ràng trong cơ thể.

Nàng hơi mở to đôi mắt ra.

“Chờ một chút, Tạ Uẩn chàng——”

Tạ Uẩn im lặng ôm nàng, mang theo nàng thay đổi tư thế.

Hắn lạnh lùng nói: “Ai nói với nàng là kết thúc.”

Thật sự là không có kết thúc.

Nói chính xác thì vừa rồi đối với Tạ Uẩn mà nói chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, ngoài ra sau khi có kinh nghiệm vừa rồi nên hắn giống như thuần thục hơn một chút so với vừa rồi.

Tang Yểu rất khó để nói ra một câu hoàn chỉnh, sau một lúc rất lâu nàng đều cảm thấy bản thân giống như là một con búp bê có thể bị hắn chơi đùa một cách tùy ý.

Ngay từ đầu nàng còn vừa khóc vừa thút tha thút thít nức nở cầu xin hắn, sau đó không lâu thì nàng không còn chút sức lực nào để cầu xin hắn.

Lần này cho dù nàng liếm như thế nào thì hắn đều không có ý định đáp ứng yêu cầu của nàng.

Màn giường lắc qua lắc lại ở trong mắt nàng, không biết đã lung lay bao lâu.

Thời gian trôi qua rất lâu, Tang Yểu cảm thấy cả đời đều sắp phải trôi qua.

Ý thức của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ánh trăng sáng ngời treo trên cao ở bên ngoài cửa sổ một cánh.

Cơn gió nổi lên ở bên ngoài.

Tây Hành Uyển thật ra trồng rất nhiều loại hoa, cho dù thời gian đã đến cuối tháng tám nhưng vẫn có những đóa hoa rực rỡ nở rộ.

Cành hoa bị đóa hoa rất nặng uốn cong, cách căn phòng gần nhất là một đóa hoa hồng trắng.

Cành hoa ngưỡng lên và lắc lư trái phải ở trong gió, cánh hoa non mềm có vẻ đặc biệt yếu ớt ở trong cơn gió mạnh mẽ.

Gió mạnh thổi cuốn qua nhụy hoa vừa mới nở, cơn gió phiền phức này giống như đặc biệt chung tình với nó, tra tấn không ngừng.

Sương sớm trong suốt nhỏ giọt xuống từ trong nhụy hoa rồi lại bị gió mạnh cuốn đi.

Thời gian thật sự trôi qua rất chậm.

***

Sáng sớm hôm sau.

Tang Yểu mơ mơ màng màng mở to mắt, ánh mặt trời có hơi chói mắt. Nàng chớp chớp mắt, cảm giác khó chịu trong thân thể chậm chạp truyền tới.

Liếm liếm đôi môi khô khốc và ký ức bắt đầu ùa về.

Gương mặt trắng nõn của thiếu nữ nhanh chóng nhiễm một lớp ửng đỏ, cảm giác xấu hổ truyền đến một cách muộn màng.

Hình ảnh vừa rách nát vừa dã man tràn ngập trong đầu nàng.

Tang Yểu theo bản năng giật giật đầu ngón út, cảm thấy yên tâm lại.

Còn có thể di chuyển xem ra không có bị làm hư.

Tiếp theo nàng nhận thấy được một cánh tay đặt ở trên eo.

“Nàng tỉnh rồi sao?” Giọng nói của nam nhân đúng lúc truyền tới.

Toàn thân của Tang Yểu lập tức cứng đờ, nàng chậm rãi xoay người và nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân.

Môi của nàng có hơi đau, trên người chỗ nào cũng cảm thấy không thấy thoải mái.

Mát lạnh, không tính là đau, nhưng rất là kỳ quái. - App TY T

Tay của Tạ Uẩn vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của thiếu nữ, hắn nói: “Còn đau không?”

Không đợi Tang Yểu mở miệng trả lời thì hắn tiếp tục nói: “Thái y nói này thuốc rất hữu hiệu. Nếu là còn đau thì lần sau ta kêu thái y đổi thuốc khác.”

Không phải, nam nhân này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Nàng há miệng thở dốc, giọng nói hơi nghẹn ngào: “…… Thuốc gì vậy?”

Tạ Uẩn nói thẳng nói: “Thuốc thoa trong thân thể của nàng.”

“……” Hèn chi!

Thân thể của Tang Yểu trần trụi nhưng lại rất khô ráo, nàng biết tối hôm qua Tạ Uẩn ôm nàng vào phòng tắm tắm gội, khi đó nàng còn hơi tỉnh táo một chút.

Lúc đó Tang Yểu còn ngây thơ cho rằng muốn kết thúc, nước mắt đều phải bị khóc khô. Chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ lại, dùng sức lực còn sót lại mắng hắn.

Nàng thậm chí ngay cả sức lực tắm gội cũng không có, chỉ có thể để Tạ Uẩn giúp nàng. Nhưng nàng cảm thấy Tạ Uẩn cũng sẽ không làm nữa, ngay từ đầu hắn thật sự giúp nàng tắm gội nhưng sau đó lại thay đổi.

Tang Yểu không muốn nhớ lại.

Nàng lại tức giận, cảm thấy Tạ Uẩn một chút cũng không chịu nghe lời nói của nàng.

Nếu không phải nàng thân thể tốt, lớn lên có hơi béo thì ngày hôm qua chỉ sợ muốn chết ở trên giường.

Thật sự rất mất mặt!

Tạ Uẩn đang nửa nằm, nửa người trên trần trụi, đường cong cơ bắp mạnh mẽ không hề giữ lại xuất hiện ở trước mắt của Tang Yểu.

Tang Yểu hầu như dán ở trên người hắn, rõ ràng hai người còn chưa nói được hai câu thì nàng cảm nhận được cảm giác kỳ lạ ở một bên chân.

Tang Yểu không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Tạ Uẩn, nàng vội vàng di chuyển sang bên cạnh và giọng nói khàn khàn lại còn không quên nói: “Chàng…… Chàng thật sự không biết xấu hổ!”

“Tạ Uẩn, chàng cũng quá khoa trương rồi!”

Sắc mặt của Tạ Uẩn lại không hề thay đổi, hắn lại vớt Tang Yểu trở về, nói: “Đừng lo lắng.”

Tang Yểu bị hắn ôm và sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “…… Thật ra chàng đã nghĩ chuyện này rất lâu rồi nhỉ.”

Tạ Uẩn cũng không hề phủ nhận về chuyện này.

Hắn đương nhiên suy nghĩ rất lâu, bắt đầu từ bọn họ còn chưa thành thân thì hắn đã bắt đầu cảm thấy tò mò với bộ dáng không mặc quần áo của nàng.

Muốn gặp nàng, muốn hôn nàng, thật ra chỉ là một cách nói uyển chuyển mà thôi.

Tang Yểu lại chậm rãi nói: “Bắt đầu từ mấy năm trước.”

“Tạ Uẩn, ta đã biết tất cả mọi thứ rồi.”