Nàng mắng Tạ Uẩn ở trong lòng nửa ngày, không biết Tang Ấn đã vào phòng khi nào.
Ông ta gục mặt xuống, cả người bao phủ bởi hơi thở u ám, có lẽ là chịu nhục từ Tạ Uẩn.
Tang Yểu thấy Tạ Uẩn không vào theo thầm vui vẻ trong lòng nhưng thấy Tang Ấn lạnh mặt bèn đè sự vui sướng xuống, nàng thức thời không hỏi nhiều chỉ nhẹ giọng nói: “Phụ thân…”
Tang Ấn càng lớn tuổi cơ thể càng thêm mượt mà nhưng ông ta cũng không phải là dạng người hiền lành gì, đặc biệt là khi tâm tình không tốt lại làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Tang Ấn không trả lời nàng, ngồi lên chủ vị.
Ông ta đã rõ ràng Tạ Uẩn đang xa cách mình, tuy không phải việc gì lớn, có điều tốt xấu gì ông ta cũng lo lắng cho hắn thế mà người này còn không chừa mặt mũi cho ông ta.
Đã sớm nghe nói hắn nhìn thì văn nhã hiền hòa thật ra là người bạc tình bạc nghĩa dầu muối không ăn, hôm nay vừa thấy quả đúng là như thế.
Nhưng Tạ gia là hào môn trên đỉnh, ông ta còn phải đi hết con đường làm quan, thấy tòa núi cao lớn, nếu muốn thắng đậm phải dựa vào lối tắt là Tạ Uẩn.
Trên chính sự ông ta không liên quan gì nhiều đến Tạ Uẩn.
Lần này mà bỏ qua nếu muốn gặp mặt riêng với Tạ Uẩn e là không dễ dàng. Nhưng làm gì có cách nào khác đâu?
Tang Yểu thấy Tang Ấn không nói lời nào, nhân cơ hội cúi đầu nói: “Nếu phụ thân không có việc gì vậy nữ nhi cáo lui trước.”
Tang Ấn đang bực bội, lúc nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn nữ nhi của mình.
Xuyên qua tầm mắt, ông ta thấy được dáng vẻ của nữ nhi mới qua tuổi cập kê không lâu, trong kinh thành chỉ có nàng là đóa hoa diễm lệ nhất.
Không biết vì sao toàn bộ không gian đều chìm vào im lặng.
Tang Yểu thấy hình như Tang Ấn đang đánh giá mình, theo bản năng bắt đầu lo lắng thấp thỏm.
Một lúc sau, Tang Ấn mới nói: “Vội vã về làm cái gì?”
Tang Yểu chọn câu trả lời có khả năng Tang Ấn sẽ thích: “Trở về đọc sách ạ.”
Tang Ấn: “Đọc sách thì có ích lợi gì, không bằng cân nhắc chỗ hữu dụng hơn.”
Tang Yểu không hiểu.
Không phải ông ta nói ‘Thư trung từ hữu hoàng kim ốc’ sao, tại sao hôm nay lại nói lời khác thế?
*Thư trung từ hữu hoàng kim ốc: Người xưa nói: “ Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc”, tạm dịch: Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc. Trong sách tự có vinh hoa phú quý. Bởi thế nên việc đọc sách có thể thay đổi hiện trạng, bạn có thể cưới được cô vợ xinh đẹp, bạn có thể sống được ngôi nhà lớn, đầy đủ tiện nghi.
Lý Gia Thành từng nói: “Mặc dù việc đọc sách không thể mang lại sự giàu có nhưng nó có thể mang lại cho chúng ta nhiều cơ hội hơn”. Bởi vậy nên nếu trong một gia đình có người thích đọc sách, dù là trẻ nhỏ hay người lớn đều là một niềm vui ớn, sự chăm chỉ của họ sớm muộn cũng thay đổi bản thân và gia đình trong tương lai.
Tang Ấn thở dài, nhìn Tang Yểu chằm chằm nói lời thấm thía: “Yểu Yểu, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, bản thân cũng nên thông minh lên, đừng để vi phụ phải nhọc lòng.”
Tang Yểu không hiểu sao đột nhiên Tang Ấn lại trở nên như vậy nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng lấy lại thanh danh cho mình: “Con cũng rất thông minh….”
Tang Ấn chỉ xem như không nghe thấy, ông ta nghiêm túc nói: “Con phải nắm chắc cơ hội, Tạ Uẩn đang ở trong sương phòng bên trái của tứ gian, con đi đưa trà cho hắn ta đi.”
Nghe nói Tạ Uẩn không gần nữ sắc, cũng không biết là thật hay giả, nhưng không sao, thành cũng được không thành cũng được, hôm nay cứ thử chút gió, mặc dù hành vi có hơi bỉ ổi nhưng mọi người đều trọng thể diện, dù có hiểu cũng sẽ không nói ra.
Ông nhìn cửa phòng, sợ Tang Yểu không hiểu nên ám chỉ thêm một câu: “Sau khi đi vào nhớ biểu hiện cho tốt, không cần gõ cửa, hiểu chưa?”
Tang Ấn cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng. Mặc dù là cha con nhưng nói thẳng là câu dẫn ra thì vẫn là rất nhục nhã. Ông nói vậy hẳn là Tang Yểu đã hiểu.
Tang Yểu nghe vậy quả thực trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng nhìn Tang Ấn: “…… Hả?”
Nàng căn bản không hề nghĩ tới phương diện kia. Nàng chỉ cho rằng cha bảo nàng đưa trà đến mà thôi. Nàng thầm nghĩ đúng là sợ cái gì thì cái đó tới. Nàng không muốn đưa trà cho Tạ Uẩn, nàng thậm chí không muốn thấy Tạ Uẩn. Cha nàng cũng thật là, không phải còn có nha dịch sao. Vì sao phải chỉ điểm nàng đi.
Tang Ấn thấy Tang Yểu không muốn, cho rằng đây là phản ứng trong dự kiến, nghiêm mặt mắng: “Vậy con muốn làm gì? Cái này không muốn cái kia cũng không muốn. Con cho rằng mình còn nhỏ sao?”
“Ta cũng không thật sự bảo con làm cái gì. Con không hiểu sao. Ta bảo con làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Huống chi, phóng mắt nhìn toàn bộ kinh thành xem còn có lựa chọn nào tốt hơn Tạ Uẩn hay không?”
Tang Yểu nhíu mày đẹp, “Cha đang nói cái gì vậy?”
Tang Ấn xua tay, không cho phản kháng nói: “Cứ quyết định như vậy đi!”
Tang Ấn nói điều đó như một lẽ đương nhiên, trong lòng không hề có chút áp lực nào.
Thứ nhất là bởi vì hôn sự của Tang Yểu vốn không thuận lợi.
Thế gia vọng tộc, thế lực đan xen. Ở kinh thành này chưa bao giờ chỉ nhìn vào chức vụ của một cá nhân. Chỉ nhìn Tạ Uẩn là có thể hiểu rõ. Y theo chức quan hiện tại của Tạ Uẩn, Tang Ấn hoàn toàn không cần cúi đầu khom lưng ở trước mặt hắn. Nhưng khi hắn là người kế vị của Tạ gia thì lại không giống nhau nữa.
Cho nên mặc dù hiện tại ông ta là quan tứ phẩm nhưng nói đến cùng, không có gia tộc chống lưng, một mình ông ta cũng chỉ có thể phô trương thanh thế trước mặt đám nhân vật nhỏ thôi. Nếu thật sự gặp được người có quyền có thế, còn không phải không chịu nổi một kích sao.
Ông ta biết được tầm quan trọng của đại vị và quyền lực ở kinh thành, gả thấp không phải là chuyện tốt. Cho nên, ông ta luôn muốn để Tang Yểu hướng lên chỗ cao. Nhưng hướng lên phía trước thì nói dễ hơn làm.
Xưa nay chú trọng việc môn đăng hộ đối, tư chất của Tang Yểu lại rất bình thường, tài đức cũng không có gì xuất chúng. Hơn nữa, ở danh gia vọng tộc khi thú thê ngoài việc môn đăng hộ đối, còn yêu cầu phải Công, Dung, Ngôn, Hạnh. Tang Yểu lại không có quan hệ gì với bốn chữ này. Chuyện đã khó càng thêm khó khăn hơn.
Hiện tại, việc ông ta nghe được nhiều nhất chính là có vị quan lớn nào đó muốn gả nữ nhi của mình cho người làm tục huyền hoặc là trắc thất.(Ứng dụng TᎩT)
(tục huyền: người lấy vợ khác sau khi vợ trước đã chết
Trắc thất: thiếp thất, vợ bé, vợ hai…)
Vì vậy, nhà họ Tạ này được coi là thế gia hàng đầu. Tang gia không thể trèo cao nhưng nếu có thể làm trắc thất của hắn tựa hồ cũng là một ý kiến hay.
Hơn nữa, quy củ Tạ gia nghiêm ngặt, không có nhiều thủ đoạn dơ bẩn như vậy. Mà bản thân Tạ Uẩn lại tự giữ mình trong sạch. Nghe nói đến nay, trong phòng hắn không có thê thiếp cũng không có thông phòng, cũng miễn cho Tang Yểu đến đó lại bị bắt nạt.
Thứ hai là vì ông ta căn bản không có hy vọng gì với Tang Yểu. Chỉ là vì hôm nay trùng hợp Tang Yểu cũng tới đây, ông chỉ muốn thử vận may mà thôi.
Ông biết rõ tính tình Tang Yểu. Đứa nhỏ này trời sinh bản tính đơn thuần, thích suy nghĩ lung tung, bình thường ngốc nghếch, bị người bắt nạt cũng không biết.
Cứ như vậy, nàng còn luôn cho rằng mình lắm mưu nhiều kế nhưng trên thực tế, kỳ thật 800 ý tứ đều viết ở trên mặt.
Người như vậy nếu có thể níu giữ tâm Tạ Uẩn nhờ sắc đẹp thì chỉ có quỷ mới tin, nhưng nghĩ lại một chút, vạn nhất mèo mù vớ phải chuột chết thì sao.
Dù sao trước mắt cũng không có biện pháp khác, lỡ như Tạ Uẩn nhìn chán những nữ tử đa mưu túc trí, cảm thấy nữ tử vụng về, xinh đẹp như Tang Yểu cũng đáng yêu thì sao.
Tang Yểu không biết Tang Ẩn đang nghĩ gì.
Từ nhỏ, nàng đã sợ Tang Ấn, cảm giác áp bách đến từ phụ thân làm nàng không dám tiếp tục trực tiếp từ chối.
Nàng nín thử, bắt đầu giãy giụa nhỏ giọng làm nũng: “Cha, con…… Con không dám đi.”
Nàng chỉ một người hầu bên cạnh: “Để hắn đi đi. Người xem, con cũng không phải người Hình bộ. Như vậy không thích hợp.”
Tang Ấn quả thực hận sắt không thể rèn thành thép, tức giận nàng không tranh giành, mắt sắp bốc lửa.
Một lát sau, Tang Yểu bưng khay đi trên hành lang dài yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, cực kỳ không tình nguyện.
Nàng bước từng bước đi về phía trước, vừa nghĩ thầm ý định bảo nàng đi đưa đồ của phụ thân.
Ngay sau đó, Tang Yểu đã có kết luận.
Xem ra cha nàng thật sự muốn leo lên cành cao Tạ gia. Có vẻ như tùy tiện bảo một người hầu đi đưa trà thì không đủ thành ý mà nàng thân là nữ nhi của thị lang, tự mình đi bưng trà đưa nước mới có thể biểu hiện được sự coi trọng của phụ thân với hắn.
Nàng tin tưởng, không nghi ngờ gì với suy đoán của mình nhưng vấn đề là nàng lại không phải người sắp vào quan trường, lôi kéo làm quen tạo cơ hội cho nàng cũng vô dụng phải không? Hơn nữa, vì sao lại không cho gõ cửa chứ?
Trong lúc không chú ý, Tang Yểu đã đi đến cửa phòng.
Bên trong có tiếng nói chuyện rất nhỏ truyền đến, nghe được cũng không rõ ràng lắm. Tang Yểu giơ tay định gõ cửa theo bản năng nhưng nhớ tới phụ thân dặn dò, lại buông tay xuống.
Nàng hít sâu một hơi, không hiểu sao có chút căng thẳng. Do dự một lát, nàng mới nhẹ tay mở cửa phòng ra.
Cửa gỗ từ từ mở ra, kèm theo tiếng kẽo kẹt vô cùng rõ ràng.
Cảnh tượng trong phòng đập vào mắt.
Khuôn mặt nghiêm túc của người hầu ở phía sau Tạ Uẩn. Tang Yểu biết hắn. Tên hắn là Tịnh Liễm, đã đi theo Tạ Uẩn từ nhỏ.
Người mặc y phục tù nhân là một lão nhân đầu tóc rối bù, đang quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt đỏ bừng, trên mái tóc dính máu.
Mà chân dài của Tạ Uẩn đang gác lên nhau, tư thái bình tĩnh ngồi trước mặt tội thần kia.
Cuộc nói chuyện của bọn họ đột nhiên bị gián đoạn.
Rất rõ ràng, Tang Yểu tới không đúng lúc.
Cùng với tiếng kẽo kẹt, ánh mắt ba người không hẹn mà cùng dừng lại trên người Tang Yểu.
Thiếu nữ yểu điệu, khuôn mặt quyến rũ, hai má hơi ửng đỏ, làn da trắng nõn và vòng eo thon thả. Dáng người nhiều vẻ. Nàng là sự cân bằng hoàn hảo giữa quyến rũ và ngây thơ.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt ba người khác nhau, thời gian dường như kéo dài vô tận.