Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 3



Trước đó khi nói chuyện, Tịnh Liễm như thường lệ đã nhắc nhở Tang Ấn tốt nhất không được để ai tới quấy rầy bọn họ, cũng đã nói không cần phải chuẩn bị thứ gì. Nhưng hôm nay, Tang Ấn lại tự chủ trương cho người đi vào thì thôi đi, còn lấy cớ đưa trà cho nữ tử quyến rũ đến. Ý đồ quả thật vô cùng rõ ràng. 

Nhưng Tang Yểu cũng không biết sự xuất hiện của nàng là ám chỉ cái gì. Nàng bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy rất không được tự nhiên. 

Nàng lắp bắp nói: “Các vị……”

Khi nói chuyện, nàng không tự chủ được nhìn về phía Tạ Uẩn. Nam nhân khẽ cau mày, hiển nhiên rất không hài lòng việc nàng đột nhiên xông vào. 

Giọng Tang Yểu nghẹn ngào.

Tạ Uẩn không đứng dậy mà là nhìn nàng từ trên xuống dưới. Sau đó, có chút lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến có việc gì?”

Gió lạnh thổi từ hành lang dài phía sau cửa, thổi vào lưng Tang Yểu, hơi lạnh làm dịu đi cái nóng như thiêu như đốt trên mặt, khiến nàng tỉnh táo hơn một chút. 

Nàng đè nén cảm xúc trong lòng. Sau đó, nàng căng da đầu bước lên phía trước trong bầu không khí cổ quái này, đặt cái khay lên cái bàn tròn bên cạnh Tạ Uẩn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mời các vị uống trà.”

Giọng nói của thiếu nữ mềm mại luôn khiến người ta vô thức mềm lòng. Khi nàng khom lưng, tà váy rơi xuống đất, làn váy bằng vải sa mỏng, màu hồng lướt qua ủng đen của Tạ Uẩn, giống như tình nhân âu yếm. 

Làn da của nàng trắng như tuyết, chiếc cổ trần thon thả, trên người tỏa ra hương thơm thoang thoảng. 

Không nói lời câu dẫn, lại câu dẫn ở khắp nơi.

Thật nhàm chán nhưng lại cũng là một loại thủ thuật. 

Trên mặt Tạ Uẩn không có chút cảm xúc nào, nhưng người quen thuộc với hắn có thể dễ dàng phát hiện ra hắn đang phiền chán. 

Sau khi đặt ngay xuống, ngay khi Tang Yểu đang yên lặng rối lắm có nên thuận tay rót cho Tạ Uẩn một chén trà hay không thì trong phòng vang lên một tiếng ho nhẹ. 

Thanh âm phát ra từ sau lưng Tạ Uẩn, Tang Yểu nhìn về phía người hầu kia.

Nàng nhớ rõ người này, hắn tên là Tịnh Liễm, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Tạ Uẩn. Trước đây, nàng cũng từng nói với hắn mấy câu. 

Tịnh Liễm tựa hồ nhận ra nàng căng thẳng, nhẹ giọng giải vây: “Tang tiểu thư có tâm, chuyện còn lại giao cho ta là được.”

Trong lòng Tang Yểu vui vẻ nhưng không đợi nàng nói ra miệng lời đồng ý, tù nhân đầu tóc hỗn độn đang quỳ trước mặt Tạ Uẩn giống như không kịp chờ đợi. Hắn khàn giọng nói tiếp: “Vụ án đó quả thật không quan hệ với ta. Lúc đó ta tin nhầm tiểu thân. Ta tuyệt đối không phụ lòng của đại nhân.”

Tang Yểu sửng sốt.

Người nọ càng nói vẻ mặt càng kích động. Hắn ngẩng đầu lên, hơi thở dồn dập, trên mặt tất cả đều là máu. 

Thấy Tạ Uẩn vẫn chưa lên tiếng, hắn ta quỳ đập đầu thật mạnh xuống đất!

Máu bắn tung tóe, rơi xuống làn váy Tang Yểu.

Hô hấp của Tang Yểu đột ngột dừng lại, âm thanh chói tai và màu máu đỏ tươi xung quanh khiến Tang Yểu liên tưởng đến một quả dưa hấu bị vỡ tung. Sự tương đồng này làm nàng càng cảm thấy kinh khủng hơn. 

Nàng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy. Ngay lập tức, đồng tử nàng co chặt, khuôn mặt nhỏ bị dọa trắng bệch. Nàng lui lại mấy bước theo bản năng, thiếu chút nữa đã thất thố kêu ra tiếng. 

Tạ Uẩn và Tịnh Liễm đều không dao động. Vì thế, phản ứng của nàng có vẻ vô cùng khoa trương. 

Chỉ có như vậy thì thôi, nhưng vừa rồi nàng lui lại một bước lại đúng lúc đụng vào cạnh bàn trà. Những chiếc chén sứ vốn được nàng đặt chỉnh tề trên bàn lại nghiêng sang một bên, rơi xuống từ trên bàn trà, lộc cộc lăn xuống chân Tạ Uẩn. 

“A…… Thực xin lỗi! Ta sẽ lập tức nhặt lên.” Tang Yểu mở to hai mắt, buột miệng thốt lên lời xin lỗi. 

Nhưng nàng vừa nói xong thì bắt đầu hối hận. Tốt xấu gì nàng cũng là đích nữ trọng thận, như vậy cũng quá mất mặt phụ thân nàng. 

Nàng vừa đau khổ vừa nghẹn khuất nghĩ, nàng cũng không phải nha hoàn của Tạ Uẩn, sao có thể mồm mép nhanh nhẹn vào lúc này như vậy chứ.

Trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại không chậm trễ ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Uẩn, vươn tay cầm lấy chén sứ. 

Sau khi nhặt lên, Tang Yểu lập tức đau khổ phát hiện phía dưới chiếc ly sứ dính đầy máu. 

Cứu mạng.

Ngón tay nàng cứng đờ, chén sứ lại rơi xuống từ trong tay nàng một lần nữa. 

Lộc cộc lộc cộc, lại rơi xuống chân Tạ Uẩn, vết máu dính lên giày hắn.

“…… Thực xin lỗi.”

Tang Yểu còn muốn vươn tay nhặt. Nhưng tựa hồ nam nhân đã không còn kiên nhẫn nữa, không muốn lãng phí thời gian với nàng, giọng nói lạnh lùng truyền từ trên đỉnh đầu xuống:

“Thẩm đại nhân. Hôm nay vì đến gặp ngươi, ta đã phải hủy bỏ hành trình đến Thanh Châu như dự định, lại mạo hiểm cấu kết với tội thần nguy hiểm. Hiện tại, sau khi tâm bình khí hòa ngồi đây nói chuyện với ngươi, lại phải chịu đựng sự quấy nhiễu của vật nhỏ không có mắt.”

“Bao nhiêu trắc trở như vậy, cũng không phải chỉ để nghe ngươi dập đầu nhận sai.”

Tang Yểu cầm chén chứ trong tay dừng một chút.

Vật nhỏ không có mắt? Nói ai thế?

Tang Yểu không hề có áp lực tâm lý, dùng hai ngón tay ghét bỏ cầm cái chén đứng lên. Sau đó, yên lặng lui xuống một bên, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn. 

Cũng không đến mức đang nói đến nàng chứ. Nàng cũng chỉ đưa trà tới mà thôi. 

Sau khi đặt lên bàn xong, nàng cũng không muốn chờ ở chỗ này lâu, suy nghĩ muốn rời đi. 

Nhưng cứ trực tiếp đi như vậy cũng không tốt. Có vẻ như Tạ Uẩn cũng không rảnh quan tâm đến nàng. Nàng ngước mắt nhìn về phía Tịnh Liễm, dùng ánh mắt dò hỏi hắn bản thân có thể rời đi trước hay không.

Không nghĩ tới Tịnh Liễm lại đúng lúc đang nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau. Tịnh Liễm cong môi mỉm cười với nàng, ánh mắt vô cùng hiền lành.

Ở trong ấn tượng của Tang Yểu, Tịnh Liễm vốn hẳn là người ít nói ít cười giống chủ tử hắn. 

Khuôn mặt hắn tuấn lãng, mang theo vài phần văn nhã, khí chất sắc bén, luôn sắp xếp mọi thứ đầu vào đấy cho Tạ Uẩn. Hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài Tạ gia. 

Đại khái, hắn và chủ nhân hắn giống nhau, đều là người rất kiêu ngạo. 

Nhưng ngoài dự đoán chính là Tịnh Liễm đối xử với mọi người rất tử tế. 

Kể cả lần trước nàng bị té ngã ở trong cung yến. Sau đó, nàng tình cờ gắp hắn. Hắn còn rất quan tâm hỏi nàng có bị thương không. Sau đó, còn tặng nàng một đống thuốc trị thương dù Tang Yểu dùng mọi cách từ chối.

Nghĩ như vậy, Tang Yểu đột nhiên phát hiện hình như mỗi lần nàng gặp Tạ Uẩn, Tịnh Liễm đều ở bên cạnh. So với Tạ Uẩn kiêu ngạo, Tịnh Liễm ôn nhu, nhã nhặn hơn nhiều. Không chỉ mỉm cười chào hỏi với nàng, có đôi khi còn sẽ ở bên cạnh kiên nhẫn nhắc nhở nàng hai câu. 

Nàng cũng mỉm cười đáp lại Tịnh Liễm.

Sau khi lễ phép mỉm cười, lại ỷ vào Tạ Uẩn nhìn không thấy. Nàng lại hơi nhích người sang bên cạnh, không muốn đứng quá gần Tạ Uẩn. 

Phản ứng của nàng bị Tịnh Liễm nhìn thấy hết.

Khi nữ hài cười rộ lên, bên má nhợt nhạt hiện lên hai lúm đồng tiền, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, đôi mắt đen láy trong sáng, thuần khiết đáng yêu. Động tác di chuyển bước chân cũng có chút vụng về, chút tâm tư nhỏ cũng viết hết ở trên mặt. 

Tịnh Liễm âm thầm thở dài ở trong lòng, nhìn đi, ngoài mặt thì sợ hãi chủ tử nhà hắn. Nhưng nửa khắc ngắn ngửi này, nàng lại ngắm nhìn chủ tử nhà hắn vô số lần. 

Thật là, nàng nhất định là rất thích chủ tử nhà hắn.

Hắn vui vẻ nghĩ. Nữ tử đáng yêu lại xinh đẹp như vậy sao lại có thể yêu thích chủ tử tâm địa đen tối lại bất cận nhân tình nhà hắn chứ. 

Cảm khái một phen xong, Tịnh Liễm hài lòng thu hồi ánh mắt, tiếp tục lạnh mặt đứng yên, bất động phía sau Tạ Uẩn. 

Tang Yểu vẫn như cũ không biết nàng có thể đi trước hay không?

Tạ Uẩn và lão thần kia vẫn đang tiếp tục nói chuyện với nhau. Tang Yểu mím môi, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Nàng luôn rối rắm một số chuyện thoạt nhìn không hề có ý nghĩa gì. Ví dụ như hiện tại, một mặt nàng cảm thấy hiện tại mình ở lại đây cũng không có việc gì. Nàng nên lặng lẽ, không tiếng động lui ra. 

Mặt khác, nàng lại lo lắng vạn nhất Tạ Uẩn âm thầm chú ý đến nàng thì sao. Vạn nhất, hắn là người lòng dạ hẹp hòi. Nàng đột nhiên rời đi không nói với hắn một tiếng, hắn lại tức giận thì làm sao bây giờ?

Đương nhiên, nàng mới không thèm để ý hắn có tức giận hay không. Chỉ là tựa hồ phụ thân nàng còn muốn ôm đùi Tạ Uẩn, nàng cũng không thể để Tạ Uẩn có ấn tượng không tốt với phụ thân nàng được đúng chứ?(Ứng dụng TᎩT)

Tang Yểu âm thầm rối rắm nửa ngày mới cầm bình trà lên.

Nếu không thì cứ rót chén trà cho hắn trước đi.

Vị tội thần kia che mặt nói: “Cho tới hôm nay, ta thật sự sẽ không giấu ngài cái gì. Từ sau khi bị bắt giam tới nay, ngày nào ta cũng hối hận. Lúc trước, ta không nên tin hắn ngay từ đầu. Nhưng ta quả thật chưa bao giờ có hai lòng với ngài.”

Nước trà xanh đậm rót xuống, khói nhẹ lượn lờ bay lên, hương trà nhàn nhạt xộc vào chóp mũi. 

Nàng cũng không chú ý đến cuộc nói chuyện giữa Tạ Uẩn và vị tội thần kia.

“Tạ gia có ơn tri ngộ với Thẩm mỗ, vô luận như thế nào Thẩm mỗ cũng sẽ không làm ra chuyện bội nghĩa thất tín kia. Nếu ngài còn hoài nghi, hôm nay Thẩm mỗ cũng chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh!”

Tạ Uẩn rũ mắt nhìn hắn, thờ ơ với lời đẫm máu và nước mắt của người trước mắt. Hắn không trở lời, trầm mặc giống như trao cho ông ta cơ hội cuối cùng. 

Một lát sau, Tạ Uẩn dựa lưng vào ghế, giọng nói lười biếng mang theo vài phần lạnh băng: “Lấy cái chết để chứng minh. Ngươi cho rằng mạng của ngươi rất đáng giá sao.”

“Một cơ hội cuối cùng.”

Thân hình nam nhân run rẩy, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt ông ta, “Ngài…… Rốt cuộc ngài muốn nghe cái gì?”

Tạ Uẩn đã hết kiên nhẫn, nhỏ giọng nói: “Xem ra, ngươi thật sự chưa nhìn thấy quan tài chưa rơi lệ.”

Nói xong, nam nhân chậm rãi vươn tay sang một bên.

Tang Yểu vừa ngẩng đầu thì thấy Tạ Uẩn vươn tay về phía nàng. Nàng dừng một chút, phương hướng này chỉ có một mình nàng đứng. Hắn đưa tay với nàng là có ý gì?

Nhìn mặt đoán ý mặc kệ khi nào đều vô cùng quan trọng, đặc biệt với loại công tử quyền cao chức trọng. 

Nhưng mà cũng may đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng quyết định bưng chén trà bước lên một bước. Sau đó, cầm chén trà nàng vừa rót trong tay vững vàng đặt vào trong tay Tạ Uyển. 

“……”

Tay Tịnh Liễm đã vươn chuẩn bị đưa đồ vật, đột nhiên dừng lại.