Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1752: Hoàng tử mời tiệc (1)



Thật sự là sự kiện trọng đại, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần trước đó. Cho dù hắn có thể cũng có một chút chuẩn bị tâm lý, biết có thể khiến cho Trương Đại Bàn khẩn trương đến trình độ như vậy, tất nhiên là một chuyện lớn.

Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới, lại có thể là như vậy!

Tà Hoàng, lại có hai người!

Hai Tà Hoàng này giống nhau như đúc, tất nhiên là có thật có giả!

Mà người trước khi chết gào thét, truyền ra lời nói thẹn với tổ tiên như vậy, cho dù không có chứng cứ, cho dù không biết là phát sinh ở bao nhiêu năm tháng trước, nhưng trực giác của Bạch Tiểu Thuần nói cho hắn biết, người đã chết này... mới thật sự là Tà Hoàng!

Lại ở trong lúc tâm thần Bạch Tiểu Thuần đang bị chấn động mãnh liệt, hình ảnh trong đầu hắn từ từ mơ hồ. Dường như một tia niệm tưởng cuối cùng của thanh trường mâu này, sau khi bị Trương Đại Bàn cảm thụ ba lần, Bạch Tiểu Thuần cảm thụ một lần, đã trở thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tan ra.

Cho dù sau này lại luyện linh, trường mâu này cũng sẽ không có cách nào hiện ra hình ảnh như vậy nữa.

Bạch Tiểu Thuần hít thở nặng nề. Sau khi hình ảnh trong đầu biến mất, hắn cũng giống như từ trong sự khiếp sợ này tỉnh lại. Hắn theo bản năng giơ tay lên. Nhưng nội tâm của hắn vẫn là sóng lớn dâng cao, không có đi lưu ý luyện linh thanh trường mâu này nữa. Lúc này theo tay hắn giơ lên, nhất thời việc luyện linh bị ngừng hẳn. Một đoàn lửa bốn màu, từ nơi Bạch Tiểu Thuần vừa ấn vào lại nổi lên, tiêu tan ở trong thiên địa.

Trường mâu vẫn sừng sững, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ có Bạch Tiểu Thuần đứng ở một bên, lúc này trong đầu hỗn loạn, tâm thần hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được. Trương Đại Bàn không hiểu, vì sao lúc luyện linh thanh trường mâu này, lại gặp phải hình ảnh như vậy. cònBạch Tiểu Thuần liếc mắt đã biết được chân tướng.

Tà Hoàng dù sao cũng là Thái Cổ. Vượt qua Thiên Tôn một cảnh giới. Mức độ niệm của hắn cường hãn, càng không có cách nào tưởng tượng được. Nếu như nói Thiên Tôn đã là tồn tại đứng ở đỉnh núi, như vậy Thái Cổ, chính là trong tầng mây ở trên đỉnh núi!

Chỉ cần thoáng động niệm lực liền có thể bao trùm toàn bộ Tiên Vực. Đủ để một ý niệm, khiến cho càn khôn biến sắc, phong vân cuốn ngược. Khiến cho trong lòng chúng sinh dâng lên cuồng lôi.

Cho dù vì một ít nguyên nhân Bạch Tiểu Thuần không biết, Tà Hoàng này trước khi chết không có cách nào nói ra chân tướng cho người đời. Cho dù hắn đã hồn phi phách tán, nhưng ý thức của hắn trước khi chết, vẫn còn dung nhập vào trong thanh trường mâu đã giết chết hắn này.

Loại ý thức này, vì quá mức mờ ảo rất nhỏ, cho nên người giết chết Tà Hoàng thật sự, bản thân cũng không có nhận thấy được. Về phần người ngoài càng hoàn toàn không cảm giác được.

Mà luyện linh... tới một mức độ nào đó, tương đương với làm lại trường mâu, khiến cho phát sinh một loại biến hóa kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi. Cũng chính là bởi vậy, mới khiến cho đoạn ý thức này lưu lại năm đó, hiện lên ở trong đầu người luyện linh.

Cũng khiến cho đoạn bí ẩn bị chôn cất ở trong năm tháng không muốn người khác biết này, vào giờ phút này, bị Bạch Tiểu Thuần biết được.

Sau một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần mới miễn cưỡng khiến cho tâm thần mình bình tĩnh lại một ít. Nhưng sau khi bình tĩnh lại hắn không nhịn được, ở trong lòng dâng lên một... nghi vấn khiến cho hắn nghĩ đến cũng cảm thấy đáng sợ.

- Nếu như đã chết là Tà Hoàng chân chính, như vậy Tà Hoàng hiện tại... hắn rốt cuộc là ai...

- Còn nữa, đoạn năm tháng này là phát sinh từ lúc nào... Vì sao chuyện lớn Tà Hoàng tử vong như vậy, bên trong Tà Hoàng Triều, lại có thể không có người nào phát hiện...

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Đại Bàn trước sau không nói lời nào. Hắn nhìn thấy được chính là sự mê man cùng khẩn trương trong mắt Trương Đại Bàn. Giờ phút này, hắn càng hiểu rõ hơn về Trương Đại Bàn. Hắn cũng hiểu rõ trước đó Trương Đại Bàn cẩn thận, là thực sự cần thiết.

Loại chuyện như vậy, nếu để cho Tà Hoàng hiện tại biết được... Hậu quả nghiêm trọng, không có người nào có thể tiếp nhận được.

Sau một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần lựa chọn rời khỏi đó. Hắn thậm chí cũng không dám ở lại cùng Trương Đại Bàn lâu hơn. Chuyện này rất mẫn cảm, không chỉ có tác động tới riêng hai người hắn cùng với Trương Đại Bàn, thậm chí có thể dẫn động toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng một lần nữa sụp đổ.

Sau khi trở lại đại sứ quán, trời đã tối hơn một chút. Trong đầu Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang nhớ lại cảnh tượng đã thấy được trước đó. Cho đến khi vào bên trong đại sứ quán, hai vị cường giả Bán Thần dưới trướng của hắn bái kiến, mới khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, một lần nữa chôn vùi tất cả ý tưởng ở trong lòng.

Trong đại điện, hai vị Bán Thần kia cung kính chắp tay hướng về phía Bạch Tiểu Thuần. Một người trong đó tiến lên, đưa ra một tấm thiệp mời.

- Đại nhân, trong khoảng thời gian ngài bế quan này, đại hoàng tử Tà Hoàng Triều... Nhiều lần đưa tới thiệp mời.

- Ngày hôm nay Trương đại sư tới bái kiến, có lẽ có người đã nhìn thấy được. Đại hoàng tử lại phái người đưa tới thiệp mời... Mời đại nhân tham gia tối nay bữa tiệc tối ở phủ hoàng tử.

Hai người nhỏ giọng mở miệng, nói lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Thuần bế quan.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thiệp mời một chút, chân mày hơi nhíu lại. Trên thực tế từ sau khi hắn trở thành đại sứ, vẫn bế quan, từ chối khéo tất cả người mời.

Nhưng đại hoàng tử này ngày hôm nay lại đưa tới thiệp mời, hiển nhiên là giống như lời mình Bán Thần dưới quyền này đã nói. Hắn biết chuyện Trương Đại Bàn tới bái kiến. Nếu mình vẫn từ chối, sợ là sẽ gây ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.

- Cũng được. Ta tới Tà Hoàng Thành này cũng có một thời gian. Đại hoàng tử này... Đi thăm cũng tốt.

Trầm tư một lát, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã có quyết định. Hắn vung tay phải lên nhận thiệp mời vào trong tay.

- Nếu đại hoàng tử hết lần này đến lần khác tới mời, hai người các ngươi lại cùng ta qua đó.

Bạch Tiểu Thuần nói xong, đứng dậy đi ra ngoài. Hai Bán Thần này không dám không nghe theo, vội vàng đáp lời, sau đó đi theo sau lưng Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi ba người ra khỏi đại sứ quán, hai vị Bán Thần kia dẫn đường. Rất nhanh, trong không trung đã có mặt trăng sáng hiện lên. bọn họ đi tới khu vực gần đầu rồng của Tà Hoàng Thành. Nơi đây người đi đường ít dần. Nhất là lúc này trong bóng đêm, một sự nghiêm trang nói không nên lời, mơ hồ tản ra bốn phía xung quanh.