*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng ánh mắt của họ chỉ vừa thoáng liếc về phía bóng Lạc Tử Dạ thôi, bên tai đã vang lên tiếng gằn giọng đe dọa: “Y là người mà các ngươi có thể nhìn lén được sao?”
Một tiếng này giống như một tiếng sấm sét đánh giữa trời xanh, làm cho màng nhĩ của mọi người bị đánh đến đau nhức, thậm chí còn khiến họ bất giác mềm nhũn cả chân. Có vài người không khống chế được còn quỳ sụp xuống, chỉ sợ quỳ chậm một chút thôi, chính mình sẽ bị khí áp của Nhiếp chính vượng điện hạ tấn công đến nổ tung cả đầu mất!
Nhưng vấn đề là, vì sao hiện giờ đến bóng lưng của Thái tử điện hạ mà họ cũng không được phép nhìn chứ? Còn nữa, rõ ràng họ chỉ vô tình nhìn một cái, để phân2tích xem tình hình hiện giờ là thế nào thôi, vì sao Nhiếp chính vương điện hạ lại chợt có phản ứng mạnh mẽ thế này? Hơn nữa, còn phải dùng từ “nhìn lén” để miêu tả hành vi của bọn họ chứ?
Trong lòng họ đều cảm thấy cạn lời, nhưng ngoài miệng lại thấp thỏm lo sợ, đồng loạt đáp: “Vương, chúng thần không dám ạ!”
Diêm Liệt cũng cảm thấy khóe môi mình khẽ run lên. Hắn cho rằng mình đã không thể nào xem tiếp được nữa rồi. Nếu như Vương cứ tiếp tục giữ chỉ số cảm xúc và tính tình thế này mà tiếp tục theo đuổi, thì tảm phần là sẽ bị Thái tử đối đãi như kẻ thù giết cha cướp vợ mất! Hắn lẳng lặng nhìn lên trời cao trong xanh kia, tưởng tượng một chút hình ảnh những tháng8ngày tương lai có thể mình sẽ bị lão vương gia đuổi giết vì vấn đề con nối dõi tông đường của Phượng gia...
Cuối cùng, hắn nghiến răng một cái, vì Vương, hắn sẽ không để ý gì nữa. Bị lão vương gia truy sát thì truy sát đi, lúc cần thiết, vẫn phải gợi ý nhắc nhở Vương một chút mới được! Nhìn cái chỉ số cảm xúc khiến người ta lo thối ruột kia của Vương, đắc tội người mình thương đến mức này, lại còn đe dọa người vô tội như thể chỉ hận không thể coi tất cả những kẻ nhìn Thái tử nhiều thêm một cái thành tình địch giả tưởng, nhưng hành vi lại hoàn toàn ngược lại với việc muốn tới gần, muốn theo đuổi Thái tử như thế...
Ôi...
Có một vị chủ nhân tính tình không tốt, chỉ số cảm6xúc âm, đã vậy còn chơi “đoạn tụ” đến đứt đoạn luôn thể này... một lòng quá đi.
Phượng Vô Trù vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Lạc Tử Dạ thêm một lúc rồi lại dùng ánh mắt khinh miệt không muốn nhìn thẳng lướt qua đám người đang quỳ ở đó, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ước chừng các ngươi cũng chẳng dám!”
Nói xong, hắn cố đè nén cảm giác buồn bực trong lòng xuống, xoay người bước đi.
Áo khoác ngoài dài thật dài kéo lê trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ nhưng lúc này nghe lại thấy chói tai đến vậy, khiến cho tâm trạng vốn đang khó chịu bực bội của hắn lại càng phiền muộn thêm.
Đám người đang quỳ dưới đất cũng đã sớm toát mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo rồi, lập tức hô to: “Cung tiễn3Nhiếp chính vương điện hạ!”.
Lúc này, Long Ngạo Địch giao phó cho võ tướng đi theo Lạc Tử Dục diệt trừ thổ phỉ xong, vừa khéo bước tới đây. Vừa tới nơi, hắn nhìn thấy ngay cảnh tượng này, đôi mắt màu máu của hắn nhanh chóng nheo lại...
Dọc theo đường đi, mi tâm của Nhiếp chính vương điện hạ mãi vẫn không giãn ra được, nói rõ rằng tâm trạng của hắn hiện giờ vô cùng không tốt! Hơn nữa, hắn còn có chút cực kỳ phiền muộn, sắc mặt càng trầm xuống. Diệm Liệt lén liếc nhìn hắn một cái... Bao nhiêu năm nay, có thể khiến cho tâm trạng của Vương không tốt đến mức độ này, mà lại không thể nào làm gì được như vậy, Thái tử tuyệt đối là người đầu tiên!
Cũng đúng lúc này, Phượng Vô Trù lại đưa mắt5nhìn sang Diệm Liệt, trầm giọng nói: “Sau khi quay về, đưa Đoàn Ngọc cao tới phủ Thái tử đi!” Diêm Liệt gật đầu, Đoạn Ngọc cao là loại thuốc quý hiếm, đừng nói là Vương chỉ đập vào khuỷu tay Thái tử, mà dù có đập gãy cả khớp xương, thì dưới tình trạng kinh mạch không bị đánh đứt, nó đều có thể trị khỏi hết. Thực chất lấy ra dùng trong tình huống này cũng hơi lãng phí, nhưng mà...
Nghĩ đến cái “nhưng mà” này, Diêm Liệt rất thật thà nói: “Vương à, với thái độ của Thái tử dành cho ngài hiện giờ, thì đại khái dù có đưa đồ tới cũng sẽ bị ném thẳng ra ngoài mất!”
Nhưng quát xong, hắn lại trầm mặc, Diêm Liệt cũng trầm mặc. Vì với tính cách của Lạc Tử Dạ thì y thực sự dám làm điều đó, hơn nữa, chỉ xét tới câu nói tức giận vừa rồi của tiểu tử kia, thì y sẽ không chỉ thực sự dám làm mà là tuyệt đối sẽ làm như vậy!
Giờ thì cả hai người đều hoàn toàn trầm mặc.
Mà cũng ngay lúc này, trên trời đột ngột có một thứ không rõ là thứ gì hóa trang giống một con chim sáo bay tới. Thấy sắc mặt của Phượng Vô Trù, nó vội rụt lại, không dám ngang nhiên lao qua nữa mà đáp xuống vai Diệm Liệt, dùng một cái cánh che mỏ chim của mình, ghé vào tai Diêm Liệt, nhỏ giọng hỏi: “Sắc mặt không tốt chủ nhân, bị táo bón rồi chủ nhân à?” “Bốp!” Cây sáo ngọc đen đập thẳng vào đầu nó! Diêm Liệt thật sự phải “thầm khen” ý tử và ngữ pháp của Quả Quả. Hắn nhìn Quả Quả nằm bẹp dưới đất, đại khái coi như cũng hiểu cái gì gọi là “Tự mình lao tới làm bao cát trút giận!” Hắn im lặng một lát, rồi lên tiếng gợi ý: “Vương à, hiện giờ Thái tử đang chiêu binh, dù thế nào cũng sẽ gặp phải trở ngại. Chi bằng chúng ta giúp một tay, thể hiện sự hữu hảo với y!” Nhân tiện hóa giải hận thù giữa hai người!
Nhiếp chính vương điện hạ thoáng im lặng rồi nói: “Ừm, đúng!”
Tiếp theo đó, Diêm Liệt lại đưa ra không ít ý kiến để hóa giải mâu thuẫn giữa Vương và Thái tử, Nhiếp chính vương điện hạ đều đồng ý hết. Hai chủ tớ này, một người thì đề nghị, một người cảm thấy có lý, đúng là kẻ xướng người họa liền không ngừng bằng lòng, có thể miễn cưỡng xem như là đang cùng bàn bạc chuyện theo đuổi người khác.
Còn Lạc Tử Dạ lúc này thì xanh mét mặt đi tới lãnh cung, định đi xem Lạc Tiểu Thất đã khỏi hẳn phong hàn chưa. Vừa bước tới cửa, một cơn gió nhẹ thoáng thổi tới, mang theo hơi thở thanh khiết, khiến cho cơn tức trong lòng nàng vơi đi một chút. Nàng nheo mắt nhìn sang, thấy tiểu tử kia đang nửa dựa vào tảng đá, mắt hơi nheo lại, vạt áo trắng muốt quét xuống đất như thảm tuyết, gương mặt tươi cười thuần khiết ngồi ngắm mặt trời. Dáng vẻ này lại càng khiến cơn giận dữ trong lòng Lạc Tử Dạ bay sạch, như thể chỉ cần nổi cáu sẽ phá hỏng hết cảnh đẹp này vậy.
Nghe tiếng bước chân, Lạc Tiểu Thất bèn quay đầu nhìn sang. Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Tử Dạ, hắn lập tức mỉm cười rồi nhóm người dậy. Hắn như vội vàng chạy tới bên Lạc Tử Dạ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên: “Thái tử ca ca, huynh tới rồi à?”
Lúc nói câu này, hắn lại túm lấy cánh tay Lạc Tử Dạ lắc qua lắc lại. Cái túm đó vừa khéo túm vào đúng chỗ nàng bị Phượng Vô Trù đánh bị thương. Lạc Tử Dạ kêu “a” một tiếng, rút vội tay lại! Lông mày xinh đẹp của Lạc Tiểu Thất khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ thoáng lộ vẻ nghi hoặc. Không chờ Lạc Tử Dạ lên tiếng, hắn đã vén tay áo nàng lên. Thấy một mảng tím xanh kia, hai mắt tiểu tử đó bỗng ngập nước, cúi đầu thổi nhẹ: “Thái tử ca ca không đau nữa, Tiểu Thất thổi cho huynh!” Lạc Tử Dạ sững người, cúi đầu nhìn rèm mi dài cong vút của hắn, tim cũng mềm mại hơn...