*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của cả hai người đều khựng lại vì câu nói này. Mà tư thế giữa hai người họ thật lâu vẫn giữ nguyên như thế, giống như đã hoàn thành một khế ước cổ xưa nào đó vậy. Đến chết cũng không hối hận, đến chết cũng chẳng phụ nhau!
Lạc Tiểu Thất sững sờ. Đương nhiên hắn không hề bỏ qua câu “Bất kể đệ là người thế nào” của Lạc Tử Dạ kia. Thể có nghĩa là trên thực tế, Lạc Tử Dạ đã hoài nghi hắn rồi sao? Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt như ngọc lưu ly kia giống như hồ nước trong trẻo nhất của Thiên Sơn vậy, phản chiếu rõ nét hình dáng của Lạc Tử Dạ. Có điều, hắn chỉ thấy trong đôi2mắt đào hoa của nàng chỉ chất chứa nụ cười hiền hòa mà thôi.
Trong đôi mắt đó, chỉ có sự thương tiếc và chân thành, không hề có cảm xúc gì khác.
Mà Lạc Tử Dạ cũng chỉ là vì một khoảnh khắc bị sự ấm áp cảm hóa, nên mới nói ra một câu như vậy. Nói xong, chính nàng cũng sững sờ, rồi mới từ từ bình tĩnh lại, toét miệng mỉm cười. Đã nói bảo vệ là sẽ bảo vệ. Dù sao, nàng cũng không thấy hối hận!
Vì thế, rất nhiều năm sau, khi Lạc Tiểu Thất lại một lần nữa hồi tưởng lại ngày này, hắn đều sẽ chậm rãi mỉm cười, đến khi đôi mắt kia biến thành hai vầng trăng khuyết, mới nhẹ nhàng nói: “Thái tử...8ca ca, cũng là một người cực kỳ dễ bị cảm động, lại cũng vô cùng khát vọng sự ấm áp mà!”
Sau khi kịp nhận ra cảm xúc của mình, Lạc Tử Dạ thấy ngay tên tiểu tử này đang nhìn chính mình, như thể hình tượng của mình cao hơn hẳn một bậc vậy. Đôi mắt lấp lánh nước kia nhìn lại càng giống một đứa trẻ con hơn. Điều này khiến nàng bật cười thành tiếng, ánh mắt lại dịu dàng hơn vài phần. Nàng đưa tay ra sờ trán hắn, nhiệt độ rất bình thường, hẳn là đã khỏi phong hàn rồi. Nhưng cũng không biết vì sao, vừa sờ một cái này, trong đầu nàng lại chợt nhớ tới chuyện vừa nãy Phượng Vô Trù cũng sờ trán6mình một cái cực kỳ không phải lúc. Đó, là thế quái nào nhỉ? Lúc này, cuối cùng Lạc Tiểu Thất cũng như đã lấy lại hồn vía sau một thoáng ngỡ ngàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên, kéo thần trí của nàng quay về: “Tiểu Thất rất thích Thái tử ca ca!” Nói xong câu này, hắn liền ôm lấy cánh tay Lạc Tử Dạ như kẹo dẻo vậy, không chịu buông ra nữa. Hắn còn áp sát vào người nàng, cọ cọ vài cái, kéo nàng đi vào trong phòng của mình. Lạc Tử Dạ cũng vừa thoát khỏi chuyện đột ngột hồi tưởng những hành vi khốn nạn nào đó, vội lắc mạnh đầu, trong lòng thầm chửi rủa chính mình. Tự dưng đang yên đang3lành nghĩ đến hắn làm cái quái gì?!
Nàng để mặc cho Lạc Tiểu Thất kéo mình vào trong phòng. Sau khi vào phòng, bước chân của tiểu tử này rất nhẹ nhàng, chạy tới chạy lui, lật lật tìm tìm khắp nơi, cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm thấy một chiếc rương ở dưới gầm giường. Hắn đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lấy từ trong rương ra một cái bình sứ.
Lạc Tiểu Thất ngồi đối diện với Lạc Tử Dạ, kéo cánh tay nàng lên, cười tít mắt nói: “Đây là thuốc mà hồi trước Lạc Tiểu Thất ngã bị thương, Đại hoàng huynh đưa tới đó. Không biết hiện giờ còn dùng được không nữa, nhưng cứ để Tiểu Thất bôi cho Thái tử ca ca thử xem, được5không?”
Lạc Tử Dạ đưa tay ra, gật đầu: “Được!”
Thái độ của nàng hoàn toàn không có chút phòng bị nào, cực kỳ tin tưởng giao vết thương của mình cho hắn. Nhìn ánh mắt chân thành của nàng, tim Lạc Tiểu Thất bỗng run lên, sau đó lại bật cười. Nụ cười này hoàn toàn phát ra từ đáy lòng hắn, không xen lẫn bất cứ tạp chất gì, cúi đầu xử lý vết thương cho Lạc Tử Dạ. Mà Lạc Tử Dạ thì hoàn toàn ngẩn ngơ. Nụ cười kia của hắn, giống như ánh sáng thanh khiết chiều xuống vậy. Nàng thực sự chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp đến vậy. Điều này, khiến nàng không khỏi mỉm cười cảm thán: “Tiểu Thất à, mỗi lần đệ cười, thật sự rất giống thiên sứ!”