*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1ượu quá ba tuần, mọi người đã ngà ngà say. Mắt thấy trăng đã lên đỉnh đầu, Lạc Túc Phong chợt hỏi: “Nghe nói lão Vương gia phủ Nhiếp chính vương đã trở về, sao hôm nay rẫm không thấy ông ấy đâu?”
Mọi người nghe xong đều ngẩn ra. Lão vương gia đã trở về ư? Phượng Thiên Hàn đã bỏ mặc chuyện triều chính nhiều năm, hễ ra ngoài thì phải đi nửa năm hoặc một năm, thậm chí có lần đi vài năm không về. Lần này ông trở về, sao mọi người không nghe thấy bất kỳ tin tức gì thế nhỉ?
Phượng Vô Trù nghe Lạc Túc Phong hỏi vậy thì cũng nể mặt mà trả lời một câu: “Phụ vương bôn ba mấy ngày, đang nghỉ ngơi.”
“Ừ, ngươi bảo ông ấy đến gặp trẫm nhé!3Tính ra thì gần ba năm rồi trẫm không gặp ông ấy!” Lạc Túc Phong nói đến đây liền bật cười, dường như rất muốn gặp Phượng Thiên Hàn.
Nhưng Lạc Tử Dạ đã so chiêu với Lạc Túc Phong bao lâu nay nên nàng vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra ông ta chỉ tò mò lão Vương gia đang làm gì, và chuyện đối phương đang làm có ảnh hưởng gì tới mình hay không mà thôi.
Thật ra Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy dạo này lão già Phượng Thiên Hàn kia cứ thần thần bí bí, mấy ngày nay nàng chỉ gặp đối phương đúng một lần.
Phượng Vô Trù thì ngược lại, hắn làm như không hiểu điều mà Lạc Túc Phong thật sự quan tâm là gì, chỉ thuận miệng đáp: “Cô sẽ truyền đạt2sự quan tâm của bệ hạ tới phụ vương!”
Lạc Túc Phong nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu. Ông ta cẩn thận quan sát Phượng Vô Trù, thật lòng cảm thấy hôm nay đối phương cực kỳ khác thường. Đối phương bỗng dưng giữ thể diện cho mình như thế, cứ như là biến thành một người khác vậy. Sao lại thế nhỉ?
Ông ta không biết tại sao nhưng Mân Việt bên cạnh lại biết rõ ràng. Chẳng phải lý do rất đơn giản sao? Hiện tại Bách Lý Cẩn Thần đang ở đây, đối phương từng tuyên bố rằng hôm nay muốn tới cầu hôn, và đương nhiên là phải đề cập chuyện kết thông gia với Lạc Túc Phong. Vì lẽ đó, hôm nay Phượng Vô Trù có vẻ cực kỳ tôn trọng Lạc Túc Phong, hiển nhiên1mục đích là để thể hiện rằng quan hệ giữa hắn và Lạc Túc Phong không tệ, Bách Lý Cẩn Thần muốn thọc gậy bánh xe thì hãy từ bỏ đi.
Hai người nói đến đây thì Diêm Liệt trở về, mặt mày hắn xanh mét.
Hắn không nói với ai câu nào, trưng ra vẻ mặt thối hoắc, đứng sau lưng Phượng Vô Trù. Sắc mặt hắn khó coi như vậy, ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ cũng phải liếc mắt nhìn. Sau cái nhìn của Nhiếp chính vương điện hạ, nét mặt Diêm Liệt mới dần bình tĩnh lại. Hắn nói nhỏ: “Vương, thuộc hạ có chút việc riêng...”