*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Tiêu Náo xém thì hộc máu... Hắn xách nàng như gà con mà còn nói là không liên quan gì đến nàng? Mẹ nó, lý luận gì đây?
Mà lúc này Thượng Quan Băng cũng về tới, trông sắc mặt nàng không tốt lắm. Nàng cầm kiếm trong tay, đứng sững tại chỗ nhìn theo bóng lưng Diêm Liệt và Vân Tiêu Náo, vẻ mặt rất khó coi, không biết đang nghĩ gì. Trong khi đó, Lạc Tử Dạ cũng tinh mắt nhìn thấy Tiêu Sơ Cuồng đang chăm chú nhìn Thượng Quan Băng với vẻ mặt phức tạp.
Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy đau đầu, ôi dồi ôi, hình như đây là tình tay bốn phức tạp đó...
Đúng lúc này,3nàng bỗng nhớ đến vẻ mặt hung ác của Diêm Liệt khi nãy, thế là nàng vội vàng bật dậy từ trên mặt đất, cuống quýt đuổi theo: “Ta đi trước xem thử!”
Chắc là Diêm Liệt sẽ không tức giận đến nỗi đánh cho Vân Tiêu Náo một trận nên thân đâu nhỉ? Nhưng mà tính tình tên nhãi kia không khá hơn Phượng Vô Trù bao nhiêu đâu!
Nhiếp chính vương điện hạ ngước mắt nhìn nàng nhưng cũng mặc kệ, không phải nàng đi cùng trai đẹp nên hắn không cần bận tâm. Mà lúc này, Tiêu Ban bỗng đi đến rồi ghé sát bên tai hắn nói nhỏ: “Vương, Đồ Phù Tử khai rồi! Hắn ta không biết tiên2hoàng Đế Thác đang ở đâu. Có điều, hắn ta thật sự có cách giải hàn độc của ngài, chỉ cần chuẩn bị khoảng tám chín ngày là được! Lão Vương gia biết lần này ngài chỉ tiện thể đánh mười sáu nước man hoang thôi, mục đích thật sự là đoạt thánh tinh thạch cho Thái tử. Lão Vương gia không định ngăn cản ngài, nhưng ngài ấy bảo thuộc hạ nhắc nhở ngài đừng quên việc mình đang làm, ngài ấy không hy vọng ngài bỏ lỡ cơ hội để rồi sau này lại hối hận!”
“Ừ!” Nhiếp chính vương điện hạ đáp lời, vẫn cụp mắt.
Đương nhiên là hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội, hắn đã đợi ngày1báo thù hơn hai mươi năm rồi. Còn mấy ngày nữa là tròn hai mươi mốt năm, có vài món nợ nên tính sổ rõ ràng từ lâu rồi mới phải!
Hắn quay đầu nhìn sang Bách Lý Cẩn Thần, giọng nói ma mị thong thả vang lên: “Hôm nay các hạ còn dự định nào khác không?”
Đôi mắt đẹp như ánh sáng trong suốt của Bách Lý Cẩn Thần nhìn về phía đối phương. Tất nhiên là trong lòng hắn ta hiểu ý đối phương muốn hỏi hôm nay mình có định mở lời cầu hôn hay không. Hắn ta mấp mấp đôi môi mỏng, hờ hững đáp: “Không.”
Khóe miệng Phượng Vô Trù khẽ nhếch lên. Tuy hắn không biết tại1sao đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng hiển nhiên thái độ này là chuyện tốt đối với Nhiếp chính vương điện hạ. Hắn khẽ nhướng hàng lông mày rậm, sau đó dời mắt, không tiếp tục nhìn đối phương nữa.
Nhưng Doanh Tần thì ngược lại, cặp mắt đào hoa quyến rũ sáng lấp lánh nhìn về phía Bách Lý Cẩn Thần, miệng cười thâm thúy.
Người đàn ông này trông như thần tiên giáng thế thoát tục nhưng e là trong bụng hắn ta có nhiều ý xấu hơn bất kỳ ai. Xem ra Phượng Vô Trù phải phiền lòng rồi, còn phải xem người đàn ông này có thật sự nghiêm túc với Tiểu Dạ Nhi hay1không. Chỉ là hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương chẳng nghiêm túc tẹo nào...
Yến tiệc kéo dài đến nửa đêm về sáng, Lạc Túc Phong thấy vậy bèn cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, trẫm hơi mệt nên đi nghỉ trước đây. Các ái khanh cứ tự nhiên!”