*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ộ Nhi bị bại lộ, đối với Hiên Thương Dật Phong cũng như là gốc cây đã héo rũ kia. Bị lộ tẩy nghĩa là không còn giá trị tồn tại, cho nên người phải suy nghĩ tiếp theo đây nên làm như thế nào không phải là Lạc Tử Dạ, mà là Lộ Nhi!
Nàng phe phẩy cây quạt, thờ ơ nói: “Nếu gia đoán không sai, với tính cách của Hiến Thương Dật Phong, cách xử lý thích hợp nhất có hai loại, hoặc là thẳng tay giết người để tránh sau này xảy ra chuyện, hoặc là... thả Lộ Nhi ra, xem thử nàng ta còn có chút giá trị nào không!”
Gốc cây dù đã héo rũ vẫn có thể chặt xuống làm củi đốt, hơn nữa, ai có thể chắc rằng gốc2cây khô kia không thể nở hoa vào năm sau? Cho nên nàng cảm thấy khả năng Lộ Nhi còn sống khá lớn.
Trên thực tế, nàng đoán không hề sai. Khi Hiến Thương Dật Phong nhìn thấy Lộ Nhi đột nhiên tới, lại nghe nàng ta bẩm báo lại lịch của sơ đồ này thì đã đoán được tình huống hiện tại là như thế nào.
Lúc này, đôi tay trắng nõn thon dài của hắn đang lướt qua chậu hoa tinh xảo, nhẹ nhàng đùa nghịch đóa hoa. Thế nhưng khi nhìn thấy một chiếc lá khô ở bên cạnh đóa hoa, đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, muốn đưa tay hái nó! Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, giọng điệu ôn hòa tao nhã chậm rãi vang lên: “Lui8xuống đi! Trong vòng ba năm không được đến tìm ta. Nếu sau ba năm ta không triệu kiến, thì người sẽ không còn là người của ta nữa!”
Lúc này Lạc Tử Dạ đã biết thân phận của Lộ Nhi, cho nên chắc chắn nàng ta khó có thể thu thập được tin tức gì hữu dụng nữa. Cả bản vẽ hôm nay trộm được này chắc chắn cũng là giả, cho nên việc Lộ Nhi ở bên cạnh Lạc Tử Dạ đã không còn tác dụng gì nữa. Tuy nhiên, nếu ba năm không liên hệ, sự phòng bị của Lạc Tử Dạ đã bớt thì có lẽ khi đó nàng ta sẽ lại hữu dụng.
Cũng có thể là trong ba năm này, Lạc Tử Dạ hoặc Lộ Nhi sẽ chết đi. Thế nhưng6chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, không phải sao?
Lộ Nhi nghe xong câu này liền giật mình, tròn mắt nhìn hắn. Nàng ta nâng mi gọi: “Chủ nhân!”
Vì sao?
Nàng ta vừa mới mở miệng, Hiên Thương Dật Phong bỗng nhiên thở dài. Hắn nhìn về phía chậu hoa đang đua nở, cùng với lá non vừa mọc ở chạc cây. Hắn vươn tay bẻ gãy chục cây đó, đặt vào lòng bàn tay của Lộ Nhi, chậm rãi nói: “Ba năm!”
Lộ Nhi nhìn lá non trong tay, ngơ ngác một lát mới phản ứng lại được, trong mắt lộ ra biểu cảm không thể tin nổi! Nàng ta không ngờ Lạc Tử Dạ lại thông minh đến vậy! Nhưng khi nâng mắt nhìn thấy biểu tình xác nhận và vẻ thở dài trong mắt chủ3nhân, nàng ta biết sự thật đã bày ra trước mắt, không phải do nàng ta không tin là được! Ba năm, ba năm sau, ngọn cây này sẽ chết héo, hay là cây khô gặp được mùa xuân, toàn bộ đều phải dựa vào năng lực và vận số của chính nàng ta!