Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 125: Rốt cuộc ai mới là người đáng thương (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Tử Uyên lập tức đưa mắt nhìn sang, gật đầu: “Đây là quốc hoa của nước Hiên Thương chúng ta, cũng chỉ có mỗi Hiên Thương có! Sau đó hắn liền hiểu được! Hiên Thương Dật Phong đi đến trước cửa sổ, khẽ nâng tay. Chỉ một lát sau lại có hạ nhân đến bẩm báo: “Chủ nhân! Quả nhiên trên nóc nhà có dấu vết chứng tỏ có người từng đến đây, vậy mà thuộc hạ không hề phát hiện ra! Thuộc hạ lấy làm hổ thẹn!”

Mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của hắn. Chính Lạc Tử Dạ cũng biết hắn nhất định sẽ đoán được, thế nên ngay cả xóa sạch dấu vết cũng lười!

Vấn đề này đã được xác định.

Hắn quay đầu lại, gió từ cửa sổ nhẹ nhàng thổi qua làn tóc đen, khiến cho gương mặt tao nhã sáng rực hẳn lên, tựa như2một khối ngọc, khoan thai ôn hòa. Hắn chỉ vào hoa nói: “Nó có tên là Lăng Tiếu(*). Trước khi hoa Lăng Tiêu của Hiên Thương nở khắp vùng lãnh thổ này, thứ ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn!”

Mặc Tử Uyên vừa nghe xong lời này liền ngẩn người, sau đó hắn ta nhanh chóng hiểu được! Đối với chủ nhân, ba năm chẳng là gì, bởi vì thứ chủ nhân có nhiều nhất chính là kiên nhẫn! Hắn cúi đầu, hai tay chắp lại, mở miệng nói: “Thuộc hạ đã hiểu! Chắc chắn sẽ có một ngày Hiến Thương chúng ta thống trị toàn bộ thiên hạ này!”

Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù cứ dắt tay nhau như vậy đi trên đường lớn, cho đến giao lộ.

Bên trái là đường đến phủ Thái tử, bên phải là đường về phủ Nhiếp chính vương. Nàng rút tay ra8khỏi tay hắn, khóe miệng hơi run rẩy: “Nếu đã không có chuyện gì nữa, hay là chúng ta ai đi đường nấy thôi?” Nói xong câu này, nàng bỗng nhiên nhớ đến số tiền kia của mình, đắn đo không biết có nên nói luôn vào lúc này không!

Nàng vừa dứt lời, Diễm Liệt vốn đang núp trong bóng tối thở phào một hơi, hắn cảm thấy hai người này nên ai về phủ nẩy từ lâu rồi. Vương vốn nên trở về điều tức từ đời nào rồi! Hơn nữa, hắn cảm thấy nhúm có trong tay mình sắp bị nắm đứt rồi!

Phượng Vô Trù đương nhiên biết rõ tình trạng cơ thể của hắn, cũng hiểu rõ bản thân bây giờ nên mau chóng hồi phủ! Cho nên hắn cũng không làm khó Lạc Tử Dạ, đang muốn để y đi. Lạc Tử Dạ đột nhiên nghe thấy6tiếng bước chân dồn dập, hai mắt hơi nhíu lại, quay đầu nhìn về con hẻm phía trước không xa, có một đám người mặc đồ đen chạy ra từ nơi đó! Đám người này đang chạy về phía phủ Thái tử của mình!

Trong đầu nàng chợt lóe qua ý nghĩ, nhanh chóng nói: “Chắc là người của Minh Dận Thanh, muốn động thủ với Doanh Tần! Gia đi trước cứu đứa nhỏ đáng thương đó đây!”

Nàng nói xong câu này, cũng không để ý gì đến tiền của mình nữa, nhanh chóng lao đi. Hiện giờ Doanh Tần đang bị thương, không có khả năng đối phó với những tên thích khách này! Nàng phải mau trở về cứu đứa nhỏ đáng thương kia! Doanh Tần, Doanh Tần!

Chết tiệt! Ánh mắt của Nhiếp chính vương hiện lên sự tàn độc, cùng với sát ý khó có thể che lấp! Hắn3vốn định tóm lấy tên tiểu tử chết tiệt kia, nhưng cơ thể vốn đang gắng gượng không còn bao nhiêu sức, nhưng hắn vẫn không định để cho Lạc Tử Dạ chạy đi như thế! Ngay lúc hắn đang muốn động thủ thì bị Diêm Liệt ngăn lại: “Vương!”

“Tránh ra!” Hắn nhíu đổi mày rậm, vừa quát lớn một câu thì đột nhiên phun ra một ngụm máu! Lúc này Lạc Tử Dạ đã chạy xa, vốn không để ý tình hình ở đây. Thế nhưng Vân Tiêu Náo đi theo bọn họ hết nửa ngày trời lại nhìn thấy rất rõ, quả nhiên Nhiếp chính vương bị thương rất nặng! Nàng liếc mắt nhìn bóng dáng của Lạc Tử Dạ, hiển nhiên là đang chạy đi vì một người khác. Thái tử nói Doanh Tần là đứa nhỏ đáng thương, thế nhưng Vân Tiêu Náo cảm thấy Nhiếp chính5vương cũng rất đáng thương. Ngài ấy bị thương mà Thái tử không hề biết, còn chạy khắp nơi cả nửa ngày trời cùng Thái tử, nàng có nên nói chuyện này cho Thái tử không đây?

Phượng Vô Trù nhổ một ngụm máu này xong, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.

Diêm Liệt lập tức đỡ lấy hắn, nhưng ngay lúc này đôi mắt của Phượng Vô Trù chợt lạnh lẽo, một đám người áo đen khác đột nhiên xuất hiện giữa không trung, bao vây bọn họ! Người cầm đầu rõ ràng thấy Phượng Vô Trù bị trọng thương mới dám đến.

Hắn ta đắc ý mở miệng nói: “Vốn định... không ngờ rằng có thể được lợi như vậy! Phượng Vô Trù, hôm nay có phải ngươi sẽ bỏ mạng tại chỗ này không?”

Thế nhưng, hắn ta vừa nói xong Phượng Vô Trù đột nhiên ngẩng đầu, gạt tay Diêm Liệt ra! Hắn đạp một cước thật mạnh, cú đạp này khiến cả mảnh đất rung lên. Mấy tên áo đen giật mình, gương mặt che kín bởi khăn đen cũng trắng bệch. Bọn chúng liền cảm thấy mình vội vàng ra tay với Phượng Vô Trù như vậy quả thực là quá chủ quan!
— QUẢNG CÁO —