*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn yên lặng một lúc, sau đó mới ngước mắt lên nhìn Hiến Thương Dật Phong, mở miệng: “Các hạ không cần tự mình ra tay mà cho rằng chỉ nói vài câu thôi là đã có thể làm bản tướng quân từ bỏ việc đuổi giết Lạc Tử Dạ, từ bỏ giao chiến với các hạ? Bán tướng quân thật sự rất muốn hỏi một câu, phong cách xử sự như vậy, các hạ thật sự là Hiện Thương Phong vương ư?”
Hiên Thương Dật Phong nghe hắn hỏi vậy cũng chỉ cười nhạt rồi cúi đầu tiếp tục gảy dây đàn, nói một câu rất mơ hồ: “Nếu Long tướng quân thật sự họ Long, như vậy tại hạ chính là Hiến Thương2Dật Phong!”
Lời này vừa dứt, đôi mắt Long Ngạo Địch lập tức trở nên rét lạnh...
Giờ phút này, trong phủ Nhiếp chính vương đang rất bận rộn. Trong suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Vương bị thương nặng đến vậy, thậm chí còn hôn mê, mất hết trị giác. Hiện tại, đại phu trong phủ Nhiếp chính vương đang tiến hành châm cứu áp chế. Diêm Liệt đứng bên cạnh có vẻ rất sốt ruột, cất tiếng hỏi: “Mân Việt, Vương sao rồi?”
Người được gọi là Mân Việt kia cau mày nhìn một lúc, sau đó mới mở miệng nói: “Diệm Liệt, lập tức bảo người đi chuẩn bị nước đá! Phải phối hợp nước đá với châm cứu, làm8cho Vương tỉnh lại đã rồi tính!” Hắn vừa dứt lời, Diêm Liệt cau mày lại, có vẻ không đồng ý: “Hàn độc của Vương còn chưa trị dứt mà người còn dùng nước đá, làm vậy chẳng phải là muốn lấy mạng ngài ấy sao?” Mân Việt cau mày nhìn hắn, mở miệng nói: “Nội tức của Vương, trên đời này không có mấy ai có thể so được, điều này ngươi cũng biết. Trừ phi là người có võ công cực cao, thậm chí phải hoàn toàn áp đảo võ công của Vương và áp chế được Vương, như thế mới có thể điều tức cho ngài ấy. Người như vậy, người nghĩ trên đời này có sao?”
Ánh mắt Diệm Liệt lạnh6đi. Hiển nhiên là không có rồi! Cho dù là Võ Tu Hoàng - Hoàng đế của Long Chiếu được mọi người ca tụng là “Võ thần” thì e là cũng chỉ ngang tài ngang sức với Vương mà thôi, chứ không thể nào vượt trội hơn hẳn được!
Cho nên...
“Cho nên, biện pháp duy nhất bây giờ, chính là lấy nước đá để dẫn hàn độc trong người Vương ra, khiến cho chất độc ấy phát tác mạnh hơn. Chỉ hy vọng là dưới cơn đau cực điểm, Vương có thể tỉnh lại để điều tức! Trong khi đó, ta sẽ châm cứu để cố gắng bảo vệ tâm mạch của Vương!” Lúc Mân Việt nói câu này, chân mày của hắn cau chặt3lại, sắc mặt cũng rất khó coi. Bấy nhiều năm qua, hắn đã phải cố gắng áp chế hàn độc trên người Vương, thế mà hôm nay lại phải dẫn ra!
Sợ rằng sau ngày hôm nay, tất cả những gì hắn đã làm để hóa giải hạn độc đều hóa thành công dã tràng!
Ý nghĩ này khiến sắc mặt của hắn càng khó coi hơn! Diệm Liệt cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bèn vội vàng sai người đi chuẩn bị nước đá, mà gương mặt hắn cũng tái xanh lại! Hắn nghiêng đầu nhìn Mân Việt một cái, sau đó lại liếc nhìn Phượng Vô Trù đang hôn mê, cuối cùng nghiến răng nói một câu: “Đoạn tụ là một5loại bệnh, phải chữa!” “Cao ngạo cũng là một loại bệnh, cũng phải chữa!” Diêm Liệt nói xong lời này, nổi giận đùng đùng đạp của một cái rồi đi ra ngoài! Nếu không phải Vương bị đoạn tụ, dây dưa cùng với Thái tử thì sẽ không bị thương nặng đến vậy, cũng sẽ không làm trễ thời gian quay về điều tức, còn đi theo Lạc Tử Dạ chạy khắp nơi! Nếu không phải tính tình Vương quá mức cao ngạo, không dễ để người ta xúc phạm, làm sao đến nỗi tự mình ra tay với Minh Dận Thanh rồi cuối cùng bị hôn mê! Hắn tức giận cùng thuộc hạ đi chuẩn bị nước đá, trong lòng lại khẽ than thở...