*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả gia không thích Lạc Tử Dạ! Tiếp theo đó là một quãng thời gian chờ đợi rất dài.
**
“Hoàng huynh, muội mặc kệ! Huynh nhất định phải trút nỗi giận này cho muội! Nếu huynh không chịu, muội sẽ tự ra tay. Đến lúc đó, nếu mối quan hệ giữa hai nước bị ảnh hưởng, địa vị của huynh ở Long Chiêu bị lung lay, vậy thì đó là chuyện của huynh! Huynh cũng đừng trách muội không nhắc nhở trước!” Bàn tay Võ Lưu Nguyệt vỗ lên trên bàn của Võ Hạng Dương, trên gương mặt nàng ta là sự căm ghét rõ ràng đối với Lạc Tử Dạ!
Võ Hạng Dương nhíu mày, mở miệng hỏi: “Thái độ của Lạc2Túc Phong rõ ràng đến vậy, muội cần gì phải kiểm chuyện như thế. Sau khi trở về, chúng ta bẩm báo với phụ hoàng, nhờ phụ hoàng định đoạt không được sao? Chẳng lẽ muội thật sự đã nhìn trúng Phượng Vô Trù? Chắc muội cũng biết rõ, hắn ta không phải người mà muội có thể tơ tưởng!”
“Đương nhiên là muội biết! Công chúa Vô Ưu được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không thể lay động được hắn, vậy thì khả năng của muội lại càng bé nhỏ hơn! Nhưng cũng chính vì vậy, muội mới không chịu nhận thua! Nếu muội có thể làm được chuyện mà công chúa Vô Ưu không làm8được, điều này chứng minh rằng..” Chứng minh rằng Võ Lưu Nguyệt nàng mới là công chúa xuất sắc nhất trên đời này. Cho dù là mỹ nhân bậc nhất trong thiên hạ cũng không phải là đối thủ của nàng.
Trong khoảnh khắc khi ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu, hai mắt nàng ta cũng tỏa ra tia sáng hiếu chiến! Hơn nữa, chỉ cần tưởng tượng cảnh một người đàn ông ngông cuồng kiêu ngạo như Phượng Vô Trù lại đối xử dịu dàng với nàng ta, hình ảnh ấy lập tức khiến trái tim nàng ta như tan chảy. Nếu nàng ta có thể được một cánh tay như vậy ôm lấy, nhất định sẽ như một đóa6hoa yêu kiều nở rộ trong lồng ngực hắn, không cần phải trải qua bất kỳ sóng gió nào nữa!
Một người đàn ông tuyệt vời như vậy, tại sao nàng ta lại không đi tranh? Hơn nữa, ngoài Phượng Vô Trù, trên đời này còn có ai xứng với nàng ta chứ?
Võ Hạng Dương cũng khá hiểu muội muội này của mình, hắn cau mày nhắc nhở: “Hoàng muội, nếu như muội thật sự thích hắn, hoàng huynh thậm chí có thể xin phép phụ hoàng, tranh giành một phen vì muội. Nhưng nếu như chỉ vì hắn ta xuất sắc mà muốn hắn ta si mê mình, vậy thì huynh khuyến muội nên từ bỏ ý định này đi! Phượng3Vô Trù không phải là người có thể dễ dàng lay động! Không những thế, điều nực cười nhất là dù muội đã dốc hết tâm trí, nhưng cuối cùng thứ mà muội lấy được chưa chắc đã là thứ mà muội muốn!”
Những lời này của hắn khiến Võ Lưu Nguyệt im lặng.
Đúng vậy! Khiển Phượng Vô Trù rung động không phải là một chuyện dễ dàng. Võ Hạng Dương lại nói tiếp: “Hơn nữa, theo như những dấu hiệu hiện giờ thì hình như thái độ của Phượng Vô Trù dành cho Lạc Tử Dạ có gì đó rất khác biệt! Nếu như hắn ta thật sự là đoạn tụ, thì bây giờ muội có phát điện cũng chẳng có5tác dụng gì! Lưu Nguyệt, hoàng huynh hy vọng muội hãy nghĩ kỹ. Muội muốn gả cho hắn là bởi vì muội thích hắn, hay chỉ muốn nhân cơ hội này để nói cho toàn thiên hạ biết rằng, muội có thể đứng cạnh người đàn ông xuất sắc nhất thiên hạ? Sau khi nghĩ xong thì hãy trả lời hoàng huynh!”