*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn thở dài một hơi, bên kia Võ Lưu Nguyệt cũng nghiến răng nói: “Hơn nữa, Lạc Tử Dạ đã ban cho muội hai cái bạt tại trước mặt mọi người, muội tuyệt đối sẽ không để yên! Chẳng lẽ Lạc Túc Phong nói không so đo chuyện này nữa thì thật sự cứ thể bỏ qua à?”
Võ Hạng Dương nhìn nàng ta, buột miệng nhắc nhở: “Tốt nhất là muội đừng gây chuyện. Tại sao phụ hoàng không muốn về hoàng cung nữa, muội là người rõ nhất! Ông ấy nuông chiều muội, nhưng không phải vì để cho muội làm càn!”
Nghe hắn nói như vậy, Võ Lưu Nguyệt lại cười cười. Nàng ta nhướng mày nhìn hắn: “Cho dù muội không nghe lời đến thế nào, làm phụ hoàng thất vọng đến nhường nào, thì muội cũng là con gái mà người yêu thương nhất! Nếu muội là2con trai, ngôi vị hoàng đế của Long Chiêu này còn có phần của mấy người ư?”
Những lời của nàng ta khiến đôi mắt Võ Hạng Dương thoáng lạnh đi, nhưng sự tàn nhẫn ấy chỉ lóe qua một cái rồi lập tức bị che giấu. Hắn lại nở nụ cười, tiếp tục khoác lên mình dáng vẻ của một người huynh trưởng tốt, từ tốn nói: “Biết rồi. Nếu muội cứ nhất định muốn đối phó với Lạc Tử Dạ, vậy thì hoàng huynh sẽ giúp muội giải quyết!”
Võ Lưu Nguyệt bật cười, mở miệng nói: “Muội biết là hoàng huynh tốt với muội nhất mà! Đây cũng là nguyên nhân muội thường nói với phụ hoàng, hoàng huynh là người thích hợp ngồi lên ngôi vị hoàng đế Long Chiều nhất, thích hợp kế thừa ngai vàng nhất.” Khi nàng ta nói ra những lời này, nụ cười8trên mặt có vẻ rất ngây thơ, thế nhưng nụ cười ấy lại không hề chạm đến đáy mắt! Thực ra, giữa hai người bọn họ nói trắng ra cũng chỉ là mối quan hệ liên minh vì lợi ích mà thôi.
Hắn giúp nàng ta xử lý những chuyện phiền phức, còn nàng ta thì cố gắng hết sức để ca ngợi hắn trước mặt phụ hoàng, giúp hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế. Võ Hạng Dương gật đầu: “Cho nên huynh muội chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau!” “Nếu trong lòng hoàng huynh đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy thì hoàng muội sẽ không nói nhiều nữa. Hoàng muội xin được cáo lui trước!” Võ Lưu Nguyệt nói xong liền lui ra ngoài.
Sau khi nàng ta rời khỏi, sắc mặt Võ Hạng Dương lập tức trầm xuống. Có người ở sau lưng hắn mở miệng nói: “Đại6hoàng tử điện hạ, bởi vì Hoàng thượng hết sức thất vọng về Tam công chúa nên mới giận giữ rời cung, cũng giao hết quốc sự cho ngài và Nhị hoàng tử xử lý. Ở trước mặt Hoàng thượng, Tam công chúa chưa chắc đã có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Có khi ngài và Tam công chúa đi lại quá thân thiết còn khiến cho Hoàng thượng chán ghét ngài nữa!”
“Ngươi không hiểu!” Võ Hạng Dương giơ tay lên, ý bảo gã ngừng nói. Hắn xoa xoa mi tâm rồi lên tiếng: “Tình cảm của phụ hoàng dành cho Võ Lưu Nguyệt, không ai có thể hiểu rõ hơn bản điện hạ! Người ta hay nói lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, dù Võ Lưu Nguyệt có khiến cho phụ hoàng thất vọng hơn nữa, khiến cho phụ hoàng không muốn thấy mặt nữa, thì3trong mắt phụ hoàng, một Võ Lưu Nguyệt cũng quan trọng hơn nhiều so với những hoàng tử công chúa chúng ta cộng lại!”
Nghe hắn nói vậy, người đứng đằng sau chỉ còn biết im lặng. Mãi một lúc lâu sau gã mới thở dài một cái, cũng đã hiểu rõ nguyên nhân: “Vậy Đại hoàng tử định làm thế nào? Đối phó với Lạc Tử Dạ, nếu như làm quá..”
Nếu như làm quá nhẹ thì sẽ không đưa đến hiệu quả gì. Tuy nhiên, nếu như làm quá mức, bọn họ cũng không biết liệu có còn mạng mà rời khỏi Thiên Diệu hay không? Dẫu sao nơi đây cũng là địa bàn của Phượng Vô Trù, chọc giận hắn không khác nào tự tìm đường chết!
“Người ta còn cầu phú quý trong nguy hiểm, huống chi là quyền thừa kế ngôi vị Hoàng đế.”
***
Vào lúc này Lạc Tử5Dạ vẫn chẳng hay biết gì về chuyện mình lại bị người ta để mắt tới. Nếu như nàng biết được thì nhất định sẽ tát Võ Lưu Nguyệt thêm vài cái, đem lại lãi đòi về đã!