*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5�ôi môi đỏ hết mở rồi lại khép của nàng cũng bị hắn chiếm lấy, bị hắn gặm cắn thưởng thức từng chút một. Nàng tức giận vung tay đá chân, định đá văng hắn ra. Thế nhưng nụ hôn này quá nồng nhiệt, dường như đã hút cạn không khí xung quanh nàng, khiến nàng cảm thấy lâng lâng. Trong phút chốc, nàng bỗng quên luôn cả phản kháng, bàn tay phải bám lên người hắn mới không bị ngã xuống!
Thấy cả hai tiếp xúc thân mật như này, Nhiếp chính vương điện hạ rất hài lòng.
Vì sự bá đạo xưa nay và tính tình ngang ngược luôn thích cướp đoạt của hắn, mà âm thanh quấn quýt giữa răng và môi vang lên khá lớn, khiến cho2người nghe cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh...
Ngoài cửa, Quả gia đang lặng lẽ đẩy cửa nhìn vào. Khi vừa liếc thấy tình hình trên giường, nó lập tức giơ hai cánh lên che mắt mình lại, đồng thời tức tối đóng cửa rầm” một cái! Tiếng đóng cửa vang như sấm rền, đồng thời khiến hai người kia như tỉnh khỏi cơn say! Diêm Liệt lúc bấy giờ mới xử lý xong công chuyện ở tiền điện. Hắn chỉ mới không ở đây có một lúc đã phát hiện Quả Quả tới quấy rối, bực chết đi được! Mà bên kia, Quả Quả sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, không nổi cơn ghen, cũng không mang đến những thứ khác. Nó chỉ giơ hai cánh8lên che mắt mình lại, định bỏ đi. Thế nhưng, bởi vì hai mắt đã bị bịt kín, chân chim bước hụt, thể là lăn lông lốc trên bậc cầu thang! Sau cú té ngã, nó lại nhanh chóng lồm cồm bò dậy, quay đầu cất giọng the thé nói với Diêm Liệt: “Mắt đau Quả gia, Quả gia bị đau mắt hột rồi!”
Diễm Liệt im lặng nhìn nó một lúc. Nó lại duỗi hai cánh của mình ra che lại cái mặt chim của mình, ưỡn trái ưỡn phải, giọng nói hơi khàn khàn: “Quả gia đỏ mặt, mặt đỏ Quả gia!”
“Ngươi còn có thể đỏ mặt?” Diêm Liệt chăm chú quan sát gương mặt toàn là lông chim của nó, thật sự không nhìn ra một chút6dấu hiệu nào gọi là đỏ mặt cả. Quả gia nghe xong câu nói này, bỗng dưng cảm thấy rất buồn bực! Nó đập cánh vào đùi hắn, dùng chất giọng vừa the thé vừa khàn khàn của mình mà mắng: “Tại sao không thể đỏ mặt Quả gia? Quả gia là con chim trinh trắng...” Diêm Liệt nhìn nó chằm chằm, biểu cảm trên mặt không biết là đang đồng tình hay đang giễu cợt. Cuối cùng, hắn buông một câu: “Ngươi đúng là chim, nhưng trinh trắng thì thôi đi! Trong chu vi mấy trăm dặm này có được bao nhiêu con chim cái chưa từng bị ngươi đùa bỡn? Bao nhiêu con chim đực không bị ngươi vặt lông đuôi?”
Quả Quả che mặt chim của mình3lại, quay đầu sang một bên: “Đáng ghét thật ngươi, lại Quả gia nhìn trộm, nhìn trộm Quả gia...”