Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 161: Không cần biết là nam hay nữ, ngươi cũng vẫn là người của cô (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dáng vẻ ấy lọt hết vào trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ, làm lòng hắn lại rục rịch. Vì thế, hắn lại cúi đầu xuống, gặm cắn môi nàng một lần nữa! Sắc mặt đỏ rực của Lạc Tử Dạ bỗng nhiên tối sầm lại, một lần còn chưa đủ lại muốn làm thêm một lần nữa hả? Rốt cuộc hắn có biết rằng thân phận của nàng ở trước mặt người đời và trước mặt hắn đều là đàn ông hay không?

Hắn trầm mê vào chuyện đồng tính này như một lẽ đương nhiên, lại tựa như là chẳng phải chuyện gì to tát, hơn nữa còn ngang ngược càn rỡ đến vậy. Làm như thế thật sự thích hợp à? Trong cơn nóng giận, nàng bỗng nhiên há miệng cắn2hắn một cái!

Nhiếp chính vương điện hạ bị cắn một cái làm mặt mày tối sầm lại, hô hấp cũng nặng nề hơn! Hiển nhiên, đối với hành vi phản kháng không nghe lời của Lạc Tử Dạ, hắn cực kỳ không thích. Bình thường, chỉ cần hắn lộ ra vẻ mặt như thế, có nghĩa là tiếp theo Lạc Tử Dạ sẽ phải đón nhận một hành động nào đó cực kỳ điên rồ từ hắn!

Vì để tránh có chuyện bất ngờ phát sinh, vì để tránh cho mình lại bị hắn lột quần, nàng quyết định thật nhanh. Sau khi cắn hắn một cái, nàng lại bất chấp tất cả, chịu nhục chịu khổ mà khẽ liếm môi hắn, tựa như chỉ đang đùa mà thôi!

Hành vi của nàng như vậy,8không khác gì đang đáp lại.

Điều này làm cho tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ nhanh chóng tốt lên, ánh sáng hừng hực trong đôi mắt cũng tăng thêm.

Lại một nụ hôn dài nữa qua đi, Lạc Tử Dạ nhanh chóng nhận ra rằng sở dĩ mình không bị ngã xuống là bởi vì cánh tay nàng đang ôm lấy cổ hắn. Lần này nàng lại đỏ mặt, thật sự ngượng ngùng quá đi mất! Tình cảnh này đột nhiên sinh ra chút ám muội, trong sự ám muội lại lộ ra điều quái lạ, mà bên trong quái lạ chính là cảm giác lúng túng của Lạc Tử Dạ.

Về phần Phượng Vô Trù, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tên tiểu tử này ngoan ngoãn như vậy, thậm6chí còn đáp lại hành động của mình. Vì thế, hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Cũng chính vì vậy mà sau khi hôn xong, hắn lại ôm nàng vào lòng. Động tác của hắn cũng rất dịu dàng, hoàn toàn đối lập so với sự ác độc bá đạo thường ngày của hắn! Nhưng cũng chính vì sự khác biệt quá lớn so với ngày thường, nên mới thấy sự dịu dàng này hiếm có, mới càng làm cho tim đập mạnh hơn!

Đương nhiên, Lạc Tử Dạ hoàn toàn không cảm thấy rằng mình sẽ động lòng trước tên khốn kiêu ngạo này. Nàng đỏ mặt một lúc lâu, cũng không biết nói gì khác, bèn nhắc nhở một câu: “Chuyện này... Gia cảm thấy cần phải nhắc nhở ngươi một vấn3đề. Ngươi là đàn ông, gia cũng không phải là phụ nữ. Chúng ta là hai người đàn ông...”

Nàng còn chưa nói dứt lời.

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của hắn bỗng truyền đến từ đỉnh đầu của nàng: “Vậy thì sao? Đàn ông cũng được, phụ nữ cũng được. Lạc Tử Dạ, ngươi nhất định là người của Cô! Dám to gan cướp người từ trong tay Cô, bất luận là ai, Cô cũng xé nát người đó, xương cốt cũng không còn!”. Lạc Tử Dạ nghe xong, trước mắt đen thui! Nàng cạn lời ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhiếp chính vương điện hạ, lúc nào ngươi cũng có tính chiếm hữu và ham muốn khống chế đối với vật cưng của mình như thế à?” Tất nhiên, mặc dù một5số hành vi của Nhiếp chính vương điện hạ đã hoàn toàn vượt khỏi giới hạn ngày thường, đồng thời làm cho người khác phải nghiêm túc nghi ngờ động cơ của hắn! Thế nhưng trong lòng Lạc Tử Dạ vẫn cho rằng, sở dĩ đối phương điên cuồng như vậy là bởi vì cái lý luận “vật cưng” kia!

Đôi mắt như hoa đào của nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn vẻ mặt này của nàng, hàng lông mi dài rậm của hắn khẽ chớp, hàng lông mày nhăn lại theo thói quen. Đáp án tất nhiên là phủ định, hoàn toàn không phải vì tên nhóc này là vật cưng! Nhưng hắn cũng không chắc nguyên nhân chính cho hành vi và lời nói của mình có phải là vì lý luận vật cứng hay không, vấn đề này cần giải thích và cường điệu, cho nên hắn cũng không định giải thích!