*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ạc Tử Dạ càng nói càng đau lòng, kể lể chi tiết hoàn cảnh bết bát của mình ra. Hơn nữa cũng bởi vì biết rõ tên trước mặt này không dễ nói chuyện, cho nên nàng đã hết sức cố gắng miêu tả cho mình đáng thương chút, nói không chừng hắn lại thấy đồng cảm, trả lại tiền cho nàng thì sao?
Nghĩ như vậy, nội tâm nàng đau xót khôn xiết. Lúc nàng mới tới đây, tiền nhiều vô kể. Ngay cả cây quạt trong tay cũng được làm bằng vàng, được danh gia điêu khắc! Nhưng bây giờ nghèo... Nghèo đến nỗi không thể ra vẻ được nữa!
Sau khi nàng nói xong, khóe môi Phượng Vô Trù khẽ cong lên. Hắn nghiêng người2đi châm trà, dáng vẻ kia nhìn rất ngạo mạn. Thậm chí như để thể hiện rằng mình không dễ nói chuyện, sau khi rót trà, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ, ánh mắt đó liếc sang, tràn đầy khinh thường và mất kiên nhẫn. Tiếp đến hắn mới nói: “Khoản tiền kia, nếu ngươi muốn lấy về cũng không phải là chuyện không thể, nhưng người phải đáp ứng Cô một chuyện!” Nhìn cái kiểu ra vẻ của tên này, trong lòng Lạc Tử Dạ đã bùng lên mấy ngọn lửa. Nhưng nói gì đi nữa thì tiền vẫn còn đang ở trên tay người ta nên thái độ của nàng lúc này nhất định không thể quá mức cương quyết! Vì8vậy, nàng nín nhịn tức giận khi bị ánh mắt này của hắn nhìn vào, cố gắng kìm nén, biểu cảm rất hiền lành, cười híp mắt mở miệng: “À! Đáp ứng ngươi một chuyện, không biết Nhiếp chính vương điện hạ hy vọng Thái tử đây đáp ứng người chuyện gì? Chỉ cần bản Thái tử có thể làm được, nhất định lập tức đi làm ngay, có vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng đều không chối từ!”
Nàng nói xong lời này, hắn đã đặt bình trà trong tay xuống, trong bình không có nước. Có lẽ là vì tình trạng của hắn hôm qua rất nghiêm trọng, nên đám hạ nhân đã quên mất. Trong con ngươi hắn hiện lên vẻ không vui6nhưng nhanh chóng đã trở lại bình thường.
Hắn lại nghiêng người, tiếp tục cao ngạo, nhìn nàng đây coi thường, giọng nói lạnh lùng trầm thấp, chậm rãi vang lên: “Thực ra không cần người phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng đâu. Chỉ cần sau khi người ra khỏi đây, trở về đuổi Doanh Tân ra khỏi phủ thì Cô sẽ lập tức trả lại số ngân lượng đó cho ngươi. Hơn nữa, có thể đưa người gấp hai, gấp ba, gấp mười, thậm chí là nhiều gấp mấy lần số tiền kia!”
Lạc Tử Dạ nghe xong lời này, lập tức không nhịn được buột miệng hỏi: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngươi và Doanh Tần có thâm cừu đại hận gì sao?” Thà bỏ3ra nhiều tiền như vậy, cũng phải đuổi Doanh Tẩn đi, để cho Doanh Tần không nhà để về, mất hết mặt mũi!