*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng đang oán thầm trong lòng. Còn Nhiếp chính vương điện hạ thì không chia sẻ thêm việc mình và Doanh Tần rốt cuộc có thù hận sâu đến nhường nào mà chỉ quay đầu đi, hơi mất kiên nhẫn nói: “Những thứ này đều không quan trọng, ngươi chỉ cần nghĩ cho kỹ, có đồng ý hay không là được!”
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ đã rất muốn nói mình không đồng ý. Người kia là do mình rước vào phủ, mới chớp mắt đã đuổi người ta đi, chuyện như vậy, Lạc Tử Dạ không làm được! Nhưng nàng cũng biết rõ tính cách Phượng Vô Trù, nếu từ chối thẳng thừng thì chẳng khác nào không nghe lời hắn, nói không chừng hắn phát rồ lên lại gây phiền toái cho mình nữa! Thêm vào đó, từ chối thẳng cũng có nghĩa2là nàng tự chấm dứt “mối quan hệ thân thiết” giữa bản thân và số tiền kia! Sau khi im lặng một hồi, nàng phân vân mở miệng nói: “Để ta về suy nghĩ thêm!”
Lạc Tử Dạ vừa nói xong lời này, Phượng Vô Trù liền quay đầu lại nhìn nàng, vẫn là thái độ ngạo mạn khó mà tả được. Hắn trầm giọng mở miệng: “Ngươi có thể trở về cân nhắc trước, Cô sẽ kiên nhẫn chờ ngươi thỏa hiệp! Nhưng, Cô phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không muốn hắn ta chết, tốt nhất nên cách xa hắn ta một chút!”
Hắn nói xong, không đoái hoài gì tới Lạc Tử Dạ nữa. Lạc Tử Dạ hiểu, đây là biểu hiện cho thấy hắn đang rất không vui. Nhưng hiện giờ nàng muốn chạy thì vẫn hoàn toàn có thể. Nàng nhún vai8một cái, mang theo tâm tình phức tạp đi ra ngoài! Diêm Liệt ở ngoài cửa thấy nàng đi ra, cũng nhìn thoáng qua biểu cảm của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thái tử bước ra khỏi đây với thái độ thể này! Hắn ôm theo ngờ vực đi vào tẩm điện của Phượng Vô Trù. Chỉ một lúc sau đã có hạ nhân đến hầu hạ Phượng Vô Trù rửa mặt, Diêm Liệt còn chưa kịp mở miệng, Nhiếp chính vương điện hạ đã lên tiếng trước: “Đã từng nghe nói ở đâu có đá quý sáng chói như ánh sao chưa?”.
Diêm Liệt hơi ngẩn người, không hề biết vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn mở miệng nói: “Đá quý sáng chói thực ra có không ít. Nhưng mà đá quý sáng như ánh sao, nếu có thật...6Vậy hẳn là đá Thánh Tinh trong tay Vấn Nam vương, một chị của vương triều Mặc Thị. Viên đá đó là do tổ tiên họ truyền lại, còn quý giá hơn cả tính mạng, được họ xem là quốc bảo. Bất kể là Vân Nam vương hay là vương triều Mặc Thị, cũng không thể nào giao ra!”
Hắn nói xong, Phượng Vô Trù giễu cợt, nói với vẻ coi thường: “Đồ mà Cô muốn, bọn họ dám không giao? Đi chuẩn bị đi. Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
Hắn vừa dứt lời, Diêm Liệt liền sửng sốt. Dù Vương có đủ thực lực nhưng chưa hề có ý nghĩ thống nhất thiên hạ, cho nên cũng sẽ không chủ động đi khơi mào chiến tranh, sao hôm nay lại định vì đá Thánh Tinh... mà khai chiến?
***
Lạc Tử Dạ còn không biết, một câu3nói tùy tiện của mình đã gây nên trận đại nạn và huyết chiến không lâu sau đó. Đặc biệt nếu để cho Phượng Vô Trù biết, viên đá quý kịa hoàn toàn không phải là thứ nàng muốn, mà là Doanh Tần muốn...
Lạc Tử Dạ còn hồn nhiên không biết gì về tương lai, chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn, nên bước chân trở về phủ Thái tử của mình. Vào phủ đệ, Lộ Nhi tới bẩm báo tình hình chiêu binh, nói hiện tại số lượng đã vượt quá một ngàn. Nàng hài lòng gật gật đầu, định đi xem thương thể của Doanh Tần thế nào.
Nhưng mà, nàng vừa mới đi tới cửa, đã bị Thanh Thành ngăn lại. Thanh Thành trợn mắt nhìn nàng, giọng điệu không mấy thân thiện: “Mời Thái tử về cho, công tử nhà chúng ta5rất tức giận, ngài ấy không muốn gặp Thái tử! Bảo ngài lập tức cút!”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy, lại làm sao thế, chẳng phải trước đó còn rất tốt sao...