*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hưng Lạc Tử Dạ đã nhanh chóng nói tiếp: “Bản Thái tử cũng hiểu nguyên nhân, chắc hẳn do kinh thành quả thực quá lớn! Lúc tướng quân chạy tới thì đã muộn rồi, nên chưa kịp cứu giá. Nhưng mà, tướng quân à, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy thì không ổn! Nếu sau này ai đó lại bị ám sát, mà người lại vẫn đến trễ như vậy thì sao được? Vì vậy, hôm nay gia gọi người tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn người mang quân đội của mình chạy hai mươi vòng quanh mỗi con phố trong kinh thành, rèn luyện thể lực một chút. Như vậy thì sau này khi các ngươi cứu giá cũng sẽ chạy nhanh hơn, không tới muộn nữa! Ngươi thấy thế được không?”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt của vị tướng quân kia2lập tức trắng xanh!
Sở dĩ lúc được Lạc Tử Dạ truyền triệu, hắn ta không giả bệnh mà lại đích thân đến đây chính là muốn khiến y khó xử! Hắn ta định chờ lúc Lạc Tử Dạ ra lệnh dịch chuyển xe ngựa của Tam công chúa thì sẽ lên tiếng phản đối, hoặc nói cần hỏi ý của Hoàng thượng, thậm chí còn định châm chọc Thái tử là đàn ông, sao lại thích bắt nạt phụ nữ!
Lần này thì hay rồi!
Lạc Tử Dạ không những không bảo hắn ta ném xe Võ Lưu Nguyệt, ngược lại còn bắt hắn dẫn binh đi chạy bộ! Trời nóng như vậy, chạy hết hai mươi vòng khắp đường phố kinh thành thì không biết hắn ta có bị cảm nắng mà té xỉu luôn không đấy!
Nhưng Lạc Tử Dạ đã nói rất rõ lý do muốn hắn8ta chạy bộ. Hơn nữa, y là Thái tử một nước, nếu đã đưa ra lý do muốn huấn luyện thì dù không có mấy chuyện trước đó, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo! Vậy nên, hắn ta xanh mặt cả nửa ngày trời, cũng không biết nên ứng đổi thế nào. Lạc Tử Dạ nhìn người trước mắt, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Sao tướng quân không chạy? Chẳng lẽ thân phận của bản Thái tử không đủ để ra lệnh cho ngươi sao?”
Vẻ mặt của tướng quân kia càng xanh hơn, chỉ đành quỳ một chân xuống đất, nói: “Mạt tướng không dám! Mạt tướng lập tức dẫn người chạy bộ! Thái tử điện hạ bớt giận!” Nói xong, mặt hắn ta càng thêm xanh, phất tay lên ra hiệu cho đám binh lính mặt khổ sở như ăn phải khổ qua kia6chạy bộ! Trong lòng đám lính âm thầm oán hận, cũng do tướng quân đắc tội với Thái tử nên bọn họ mới bị liên lụy... Bởi vì tối hôm qua lúc phủ Thái tử có thích khách, tướng quân lại cố tình kéo dài cả buổi mới đi! Hơn nữa chỉ đứng ngoài phủ Thái tử xem xét một lúc rồi lại dẫn bọn họ rời đi!
Nhưng bọn họ tự thấy mình rất vô tội mà! Lạc Tử Dạ xử lý tên tướng quân kia xong, quay đầu nhìn gương mặt đã sớm trắng xanh của Võ Lưu Nguyệt, mở miệng: “Sao vậy? Công chúa định nhường đường hay để người của bản Thái tử trực tiếp ra tay?” Nàng vừa dứt lời, Võ Lưu Nguyệt đã ngẩng cao đầu, đứng trên xe ngựa, nói: “Bản công chúa là công chúa Long Chiếu được Hoàng thượng3yêu thương nhất, ai dám động tới xe ngựa của bản công chúa! Phụ hoàng ta chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó!”