*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5àng ta giơ tay lên định đánh Lạc Tử Dạ, nhưng nàng đã sớm có phòng bị, sao có thể để nàng ta được như ý! Nàng nhanh chóng đưa tay ra, cánh tay cứ như một con rắn, di chuyển linh hoạt với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã khóa chặt cô nàng ta!
Sau đó một tiếng “chát” vang lên vô cùng giòn giã!
Nàng vung tay đánh mạnh vào bàn tay định đánh mình của Võ Lưu Nguyệt. Võ Lưu Nguyệt bỗng cảm thấy tay mình tê rần, sau đó tiếng xương cốt gãy lìa vang lên, gương mặt nàng ta bỗng xanh mét, chỉ cảm thấy đại não tê dại, đau thấu xương! Mặc dù đau đớn, nhưng nàng ta vẫn kiềm chế không hét lên thành tiếng!
Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta, cười lạnh: “Công chúa, ngươi2định tát bản Thái tử ngoài đường sao, với thân thủ của ngươi, ngươi không cảm thấy mình đang làm trò hề sao? Trên đời này, người có thể đánh thắng gia, hiện tại ngoài Phượng Vô Trù thì gia còn chưa thấy người thứ hai xuất hiện! Ngươi cảm thấy võ công của ngươi có thể so sánh với hắn sao? Có muốn gia dẫn người tới gặp hắn để các ngươi so tài một lần không?”
Lạc Tử Dạ sỉ nhục thực lực của nàng ta xong còn cố ý khiêu khích! Nhắc nhở cho nàng ta biết dù có muốn gặp Phượng Vô Trù cũng không phải chuyện dễ, còn phải cầu cạnh y giới thiệu cho! Quả nhiên, y vừa nói xong, sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt càng khó coi hơn!
“Đánh nữa không?” Lạc Tử Dạ khiêu khích8hỏi. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm cánh tay còn lại của nàng ta. Giống như muốn nói, nếu người còn muốn đánh thì gia cũng đành đánh gãy luôn tay còn lại của ngươi!
Võ Lưu Nguyệt xanh mặt, không nghĩ ra phải đáp lời thế nào. Nếu tiếp tục đánh, cổ tay nàng ta có thể sẽ nát luôn trong tay Lạc Tử Dạ! Nàng ta đánh không lại nhưng nếu nói không đánh, lại rất mất thể diện! Vẻ mặt nàng ta lúc này vô cùng khó coi, hoàn toàn không thể thốt lên được một câu nào, nàng ta chẳng thể nào ngờ được Lạc Tử Dạ lại có thân thủ tốt như vậy!
“Không đánh nữa hả?” Lạc Tử Dạ kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
Võ Lưu Nguyệt vẫn không mở miệng! Lạc Tử Dạ gật đầu: “Không nói6nghĩa là chấp nhận!” Nói xong, nàng phất tay, ném Võ Lưu Nguyệt xuống đường cái! Lúc này Võ Lưu Nguyệt cũng không cách nào bắt bẻ được nàng nữa, nhanh chóng nhào lộn vài lần mới cố đứng vững được! Mà sau khi đứng vững, bước chân còn hơi lảo đảo...
Lạc Tử Dạ dựa vào xe ngựa, nhìn nàng ta, nói: “Tam công chúa Long Chiêu, bản Thái tử cho ngươi một lời khuyên! Đó là, sau này khi đánh nhau, tốt nhất lên mặc thêm cái quần dài. Vừa rồi ngươi xoay người nhiều như vậy, bản Thái tử cũng nhìn thấy quần lót của người luôn rồi! Haizz!”
Nàng nói xong, lúc đầu dân chúng hơi sửng sốt, nhưng sau đó dưới sự dẫn dắt của Thần Cơ doanh thì đều cười vang!