Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 199: Cảm nắng rồi mà vẫn đáng sợ (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người phụ nữ xinh đẹp kia nghe ông ta nói vậy, vừa cắn răng đuổi theo, vừa nói với người đàn ông mặc áo đen cũng đang đuổi theo bên cạnh: “Sư huynh, huynh nhìn đi, muội đã nói là lão già đáng chết kia chưa chết mà! Hơn hai mươi năm trước, lúc ở trên núi, lão hấp hối cầm tay muội, nói là “Bây giờ sư phụ phải quy thiên rồi, tuy rằng ta rời khỏi cõi trần khi còn trẻ, nhưng con đừng buồn, con và sư huynh của con bây giờ cùng nhau xông pha giang hồ, xây dựng tên tuổi một phen đi! Sẽ không có ai làm gì các con đâu, nhưng các con cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, phải sống thật bình an vui vẻ, như vậy sau khi chết sư phụ2mới có thể yên tâm? Những lời này khiến muội khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, thế mà cuối cùng lão già đáng chết kia có sao đâu! Nếu không phải là mấy ngày trước muội vô tình thấy lão thì không chừng vẫn còn bị lão lừa gạt nhiều năm nữa đó!”

Vị sư huynh mà nàng vừa gọi là một người đàn ông mặc áo đen, tính tình cuồng ngạo. Hắn ta có khuôn mặt góc cạnh, hai bên sườn mặt vẽ nên một độ cong cuồng ngạo mà quyến rũ. Đôi mắt như được tô sơn nhìn theo bóng người đang chạy như điên kia. Hắn ta bất chợt nở nụ cười, vung tay.

Một luồng sức mạnh đánh về phía sống lưng Võ Tu Hoàng.

Người phía trước cảm nhận được nội lực từ phía sau đánh tới8thì vội vàng tránh đi, không dễ gì mới tránh được đòn này. Thế nhưng ông ta vẫn không quay đầu lại, chỉ lập tức cất cao giọng gào lên: “Lãnh Tử Hàn! Năm xưa ông đây hầu con đi nặng đi nhẹ, nuôi con khôn lớn, còn dạy võ công cho con! Ai ngờ bây giờ con lại lấy oán báo ơn, dùng võ công mà ông đây dạy con để tập kích sư phụ!”

Nghe thấy những lời này, không chỉ Lãnh Tử Hàn, mà ngay cả người phụ nữ mặc áo đỏ bên cạnh hắn ta tên Lạc Niệm Hi cũng nghẹn lời, khóe miệng mấp máy, lên tiếng giải thích: “Rõ ràng lúc sư huynh đã là một cậu nhóc mới theo người học võ công, sao lại biến thành sư phụ hầu hạ đi nặng đi nhẹ vậy?”

Cũng6không biết có phải là do Võ Tu Hoàng đã chạy mệt hay không mà ông ta phải dừng lại không chạy nữa, chống một tay lên thân cây, thở hổn hển. Ông ta quay đầu nhìn hai người họ, khuôn mặt kia mới anh tuấn làm sao! Năm tháng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên gương mặt ấy. Nhưng hiện tại, mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn có vẻ cực kỳ nhếch nhác. Sau khi Võ Tu Hoàng quay đầu nhìn hai người bọn họ, ông ta gần như đấm ngực dậm chân mà mở

miệng: “Cho dù không phải là hầu đi nặng đi nhẹ đi chăng nữa, nhưng các con làm vậy rốt cuộc là có ý gì hả? Ta dạy dỗ đồ đệ mà đồ đệ lại truy sát sư phụ! Lại còn đuổi giết3ta từ đại lục Hoàng Diệp tới tận đại lục Huyên Ngự nữa!” Thế giới này có tất cả năm đại lục, giữa các đại lục được ngăn cách nhau bởi biển lớn. Muốn đi từ đại lục này sang đại lục khác phải ngồi thuyền khoảng một tháng, có khi còn mất tới mười năm, bởi vậy năm đại lục này có sự cai trị riêng biệt, giống như là cách phân chia châu u, châu Á vậy. Vì thế cho nên trên cơ bản sẽ không có ai thò tay vào các đại lục khác.

Cho dù có khả năng thâu tóm cả năm đại lục vào tay, nhưng phải ngồi thuyền mười năm mới tới được nơi thống trị thì cũng quá là bẫy nhau rồi! Trong năm đại lục, Huyên Ngự đại lục nằm ở vùng trung tâm, bốn5đại lục khác được hình thành bởi sự chia tách Huyện Ngự đại lục từ thời kỳ thượng cổ. Vật đổi sao dời, hàng triệu năm sau qua đi, những đại lục này trôi nổi trên biển, có gần có xa, cuối cùng hình thành nên đại lục ngày nay tại nơi nó chìm xuống.

Ấy thế mà Võ Tu Hoàng bị hai đồ đệ của mình ngồi thuyền đuổi theo từ đại lục này sang đại lục khác. Ông ta trở lại đại lục của mình, cứ tưởng là về tới địa bàn của mình rồi thì bọn họ sẽ không dễ đuổi theo, nhưng ai mà ngờ được bọn họ vẫn cứ đuổi theo tận mấy ngày. Bây giờ ông ta đã chẳng còn cách nào nên mới đành phải thừa nhận thân phận của mình.