*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe mắt Lạc Niệm Hi co giật: “Chẳng phải người bảo chúng con gọi người là sự phụ sao?” Năm đó, bọn họ được Võ Tu Hoàng nhặt về những khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi, Võ Tu Hoàng cũng chẳng lớn hơn bọn họ là bao, vì vậy lúc đầu ông ta bảo bọn họ gọi mình là sự phụ, bọn họ không tình nguyện cho lắm. Có điều dù đối phương còn nhỏ tuổi nhưng võ công rất cao cường, lại có ơn cứu mạng, sau đó còn dạy bọn họ võ công nữa nên bọn họ mới đồng ý. Bây giờ thì sao? Hối hận vì đã bảo bọn họ gọi như vậy hả?
Nàng vừa dứt lời, suýt chút nữa là Võ Tu Hoàng đã kích động đến mức nhảy dựng lên, mở miệng nói:2“Khi đó ông đấy còn trẻ, hai người các con nhỏ hơn ta có vài tuổi, khi dẫn các con ra ngoài, các con gọi ta là sự phụ thì hãnh diện biết bao nhiêu! Nhưng bây giờ thì sao? Giờ đã khác xưa rồi! Các con lớn tuổi như vậy mà vẫn tiếp tục gọi ta là sư phụ, như vậy sẽ khiến người ta quên mất thật ra ta vẫn là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai!”
Lạc Niệm Hi: “...” Chỉ vì lý do nực cười này mà năm đó sư phụ giả chết, còn hại bọn họ đau lòng biết nhường nào, biết bao lâu? Còn Lãnh Tử Hàn lại nhìn Võ Tu Hoàng hồi lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi: “Biết người còn sống là được rồi! Là con8rảnh rỗi nên mới để ý sống chết của một lão già đáng chết như người thôi!”
“Ai ui, thói đời bạc bẽo! Làm đồ đệ mà đứa nào đứa nấy đều mắng sư phụ thể này! Trời ơi là trời...” Võ Tu Hoàng kêu trời kêu đất một hồi. Sau mấy tiếng mà khóc quỷ gào đó, ông ta thấy Lãnh Tử Hàn xoay người, hoàn toàn không định để ý gì tới mình. Ông ta gào lên với bóng lưng Lãnh Tử Hàn: “Đứng lại! Ta hỏi con chuyện này! Nghe nói con cũng nhận đồ đệ rồi, là Hoàng Thái tử Quân Kinh Lan của nước Bắc Minh trên đại lục Hoàng Diệp có phải không? Con dạy người ta võ công, dạy dỗ thế nào rồi? Có làm ông gây mất mặt không đó?” Hiện tại6bọn họ đang ở đại lục Huyên Ngự, Hoàng Diệp là một đại lục khác. Lãnh Tử Hàn ngoảnh đầu liếc nhìn Võ Tu Hoàng, nói không hề khách sáo: “Nếu người và Quân Kinh Lan giao chiến, có lẽ người chỉ có thể đánh ngang tay với hắn thôi! Con vẫn chưa truyền dạy Kỳ Lân Quyết cho hắn, nhưng đã dạy cho Bách Lý Cẩn Thần rồi. E là Quân Kinh Lan không rảnh, gần đây hắn bận lắm. Đợi qua một thời gian nữa con sẽ bảo Cẩn Thần đến đây bái kiến người!”
Lãnh Tử Hàn đến đây được vài ngày mới biết là còn có đại lục Huyên Ngự. Trước đó y cứ tưởng rằng chỉ có hai đại lục là Hoàng Diệp và Thương Nhược. Tuy nhiên, người giang hồ không cần để ý3mấy chuyện này nên y cũng mặc kệ. “Bách Lý Cẩn Thần?” Võ Tu Hoàng ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Nghe lão già Vô Ưu lão nhân kia nói là người phụ nữ mà con thích suốt mấy chục năm đã sinh con cho tình địch của con, đứa bé tên là Bách Lý Cẩn Thần. Vậy mà con còn truyền dạy tuyệt học cho nó, ta không nghe nhầm chứ...”