*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ cũng không định nguy trang cho mình, cho nên lúc tiến vào, không hề chạy đi ẩn núp. Nàng đá một cú dứt khoát về phía Võ Lưu Nguyệt! Võ Lưu Nguyệt nhanh chóng xoay người lại khiến một cước của Lạc Tử Dạ đá trúng vào cửa!
Nàng đáp xuống đất, cũng không để ý đến việc mình đã thất thủ, hay nói đúng hơn là nàng hoàn toàn không định đá trúng Võ Lưu Nguyệt mà chỉ muốn ngăn không cho nàng ta ra cửa thôi! Sau một chiêu này, nàng nhìn Võ Lưu Nguyệt, cười nói: “Ngươi có thể lập tức gọi người đến giúp, dù sao thì lần trước bản Thái tử cũng từng thấy võ công như mèo cào của ngươi rồi, nếu hôm nay2không có ai đến giúp, có lẽ ngươi sẽ bị gia đánh thê thảm lắm đấy!”
Đây là phép khích tướng! Tính tình Võ Lưu Nguyệt hết sức kiêu căng, xưa nay luôn cho rằng mình là người xuất sắc nhất thiên hạ, nàng ta không chỉ muốn làm công chúa xuất sắc nhất, mà còn muốn làm người con gái tôn quý nhất. Nhưng những lời nói của Lạc Tử Dạ bây giờ lại đang vũ nhục nàng ta, nói trắng ra chính là ngay cả kẻ ngốc như Lạc Tử Dạ mà nàng ta cũng không đánh lại được, phải gọi viện binh mới có thể đánh thắng! Điều này chẳng khác nào một cái tát vô hình, giáng xuống mặt nàng ta! Võ Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhanh8chóng đi đến mép giường, lấy bảo hiểm của mình ra rồi nói: “Ngươi cứ việc ra chiêu, lần trước ở trên đường, người tưởng rằng bản Công chúa thật sự không bằng ngươi? Bản Công chúa chỉ cố ý nhường người mà thôi, nực cười là đến giờ phút này người vẫn dám đắc ý, đứng ngoài đường làm nhục bản Công chúa mà không biết đại họa sắp ập lên đầu!”
Lời này của nàng ta, dĩ nhiên là chỉ chuyên phụ hoàng nhà mình đang đuổi tới đây ra mặt cho nàng ta. Lạc Tử Dạ nghe xong liền cầm cây quạt vỗ tay: “Ôi, gia sợ quá đi mất, cô gái xinh đẹp à, nể tình ngươi xinh xắn, gia sẽ nhường ngươi ba chiều trước!” Lời này, đương6nhiên là lại tiếp tục chọc giận nàng ta.
Quả nhiên, khi nàng vừa dứt lời, Võ Lưu Nguyệt đã giận đến mức quên luôn cả quy tắc xuất chiều. Nàng ta vung kiếm lên, chém về phía Lạc Tử Dạ: “Tên lưu manh này, hôm nay bản Công chúa nhất định sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh!” Còn dám ngang nhiên đánh giá dung mạo nàng ta!
Thanh kiếm vừa chém tới, Lạc Tử Dạ không chút do dự đạp một cú vào cổ tay nàng ta! Lúc này Võ Lưu Nguyệt đang tức giận nên cũng không cẩn thận phòng thủ. Lạc Tử Dạ đạp chính xác vào cổ tay nàng ta, chỉ một thoáng cổ tay nàng ta đã bắt đầu đau nhức, kiếm trong tay khẽ buông, lập tức3rơi xuống đất!
Nàng ta không dám tin, trợn tròn mắt nhìn Lạc Tử Dạ, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc Tử Dạ, tên lật lọng nhà ngươi! Ngươi nói nhường bản Công chúa ba chiều, nhưng bản Công chúa vừa mới ra tay, ngươi đã...”
Một tiếng “xoạch” vang lên, Lạc Tử Dạ ung dung mở quạt xếp của mình ra. Nhìn vẻ đau đớn của nàng ta, nàng cũng biết là mình đã đá trúng vào cổ tay đã bị thương trước đó của Võ Lưu Nguyệt, điều này khiến nàng rất hài lòng. Đôi mắt đào hoa cười híp lại, nàng bày ra dáng vẻ bất cần nhìn nàng ta: “Ôi chao, thật là xin lỗi. Nhưng Công chúa à, ngươi có bị ngu xuẩn quá không, ta nói5nhường ngươi ba chiều mà người đã tin ngay, vậy nếu ta nói ta là cha ruột ngươi, ngươi có tin không?”