Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 230: Đồ Lưu manh lạc tử dạ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dĩ nhiên vì trước đó tay nàng ta đã bị Lạc Tử Dạ đả thương, cho nên động tác này khó tránh khỏi chậm đi rất nhiều, hơn nữa lực sát thương cũng không mạnh lắm. Lạc Tử Dạ đều có thể dễ dàng tránh thoát!

Sau khi tránh khỏi ba chiều này, cây quạt trong tay Lạc Tử Dạ phe phẩy càng thêm đắc ý, nhướng mày lên nhìn Võ Lưu Nguyệt: “Sao! Gia đã nhường ngươi ba chiều, thấy chưa, cả đời này gia tuân thủ cam kết một cách ngang ngạnh như vậy đấy!”

Nàng nói nhường Lưu Nguyệt Vũ ba chiều, nhưng nàng không nói lúc nào mới nhường ba chiều này!

Mặt Võ Lưu Nguyệt càng thêm xanh, tên Lạc Tử Dạ này, sau khi2đánh tay mình bị thương mới nhường ba chiều. Rõ ràng biết rằng cổ tay mình bị thương, không thể nào dễ dàng đả thương y. Đây rõ ràng là đang chơi xấu, nhưng sau khi Lạc Tử Dạ làm hết những chuyện này còn ra vẻ quang minh chính đại, chẳng biết xấu hổ nói một câu “Hắn tuân thủ cam kết một cách ngang ngạnh như vậy đấy!”

Đây thật là... Hừ! Trong cơn tức giận, Võ Lưu Nguyệt cũng không khống chế được cảm xúc của mình, trực tiếp hét vào mặt Lạc Tử Dạ một câu: “Lạc Tử Dạ, đồ vô lại!”

Lạc Tử Dạ nghe xong thì nhíu mày, nàng cũng là người dễ nói chuyện, thừa nhận vô cùng thản nhiên: “Cả đời8gia luôn cố gắng làm một tên mặt người dạ thú đạo mạo nghiêm trang, nói ra cũng phải cảm ơn Công chúa đã cho gia một cơ hội, tác thành thanh danh của mình! Nếu như chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, bản Thái tử nhất định sẽ nói cho các hào kiệt biết, mình đã nhường Công chúa ba chiêu!”

“Cái gì?” Võ Lưu Nguyệt vô cùng hoài nghi mình đã nghe lầm.

Mặt người dạ thú đạo mạo nghiêm trang? Có ai lại đặt ra chí hướng nguyện vọng như thế này không? Nàng ta cắn răng, lại nghe thấy Lạc Tử Dạ nói một câu, sau khi đi ra ngoài, còn muốn nói cho các hào kiệt trong thiên hạ rằng mình được Lạc6Tử Dạ nhường ba chiều!

Nhường ba chiêu thì không sai, nhưng ba chiều này đã nhường như thế nào?

Đây quả thực... Có miệng mà không nói được! Dưới cơn tức giận, nàng ta mắng to: “Lạc Tử Dạ, đồ vô sỉ!” Vừa nói, nàng ta vừa chộp lấy roi da dưới nệm giường rồi quát về phía Lạc Tử Dạ!

Tốc độ vung rọi cực nhanh, kỹ xảo đã cao hơn rất nhiều so với khi dùng kiếm.

Mắt Lạc Tử Dạ híp lại, lúc này mới biết được, thứ mà Võ Lưu Nguyệt thạo dùng nhất e rằng không phải là kiếm mà là roi! Cô gái này giấu rất kỹ, cũng coi như là người cẩn thận, nàng ta có thể giấu roi ở dưới giường, đủ3để chứng minh đây là một người có thói quen giữ lại đường lui khi làm việc!

Người như vậy, dĩ nhiên nàng không thể khinh thường!

Sau khi chiếc roi kia quất đến với tốc độ cực nhanh, tốc độ của Lạc Tử Dạ còn nhanh hơn nữa. Nàng giơ tay lên, kéo lấy đuôi roi của Võ Lưu Nguyệt! Võ Lưu Nguyệt hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lạc Tử Dạ, có thể nói nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng tốc độ của Lạc Tử Dạ có thể nhanh tới mức này, dù cho nàng ta đã dùng hết sức vung lên!

Vậy mà lại bị đối phương dễ dàng nắm lấy, đối với Võ Lưu Nguyệt mà nói, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng5nổi!