Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 231: Đồ Lưu manh lạc tử dạ (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Tử Dạ hơi cong môi, cười rất tùy ý.

Nàng dĩ nhiên biết Võ Lưu Nguyệt đang suy nghĩ gì, mà nàng cũng cũng không tính nói cho Võ Lưu Nguyệt biết, mình đã khống chế nguồn lực đạo này như thế nào. Thật ra thì, muốn nắm giữ được roi, chống đỡ với nội lực cũng không nhất định cần đến nội lực mà còn có thể dùng sức lực cùng với góc độ năm roi da! Võ Lưu Nguyệt lại dùng sức hút mạnh mấy cái nhưng vẫn không thể rút roi ra khỏi tay của Lạc Tử Dạ! Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta vất vả như vậy nhưng vẫn không làm gì được mới lộ ra một nụ cười lưu manh, mở miệng nói: “Công2chúa rút đủ chưa, không rút ra được, vậy thì để bản Thái tử!”

Con ngươi Võ Lưu Nguyệt hơi nheo lại! Ý trong câu nói này của Lạc Tử Dạ là y vẫn chưa dùng đến thực lực để đầu với mình sao? Cho nên, trong lúc mình định rút roi ra thì hắn chưa hành động gì, bây giờ mới chuẩn bị dùng thực lực? Điều này khiến Võ Lưu Nguyệt thầm thấy sợ hãi nhưng nàng ta cho rằng Lạc Tử Dạ chỉ đang khoác lác. Trong lòng Võ Lưu Nguyệt càng thêm kiên định, vậy thì bất kể như thế nào cũng không thể để chiếc roi này bị rút khỏi tay mình! Phải dồn hết sức để giữ chặt chiếc roi này, nếu không đúng8là mất mặt! Lạc Tử Dạ miễn cưỡng nở nụ cười, mở miệng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Nụ cười của nàng nhìn vô cùng hiền hòa, nhưng, sau khi nói xong câu này, chỉ trong tích tắc, con người kia đã trở nên lạnh lẽo! Lạc Tử Dạ giơ tay lên, ngay lúc Võ Lưu Nguyệt dùng hết sức lực siết lấy roi da, thì nàng kéo mạnh một cái!

Võ Lưu Nguyệt không chịu buông tay, lực đạo của nàng cũng không dừng lại!

Sau khi Lạc Tử Dạ dùng hết sức kéo một cái...

“Bịch!” Một thanh âm vang lên, hai người đụng vào nhau. Lạc Tử Dạ kéo mạnh roi da, Võ Lưu Nguyệt lại không chịu buông tay, lực lôi kéo vô cùng lớn, Võ Lưu Nguyệt lại6siết chặt roi, cho nên đâm vào lồng ngực của Lạc Tử Dạ!

Hai người đều sững lại, tình huống này....

Mà không biết cớ gì, Lạc Tử Dạ lại cao hơn rất nhiều so với những người con gái bình thường. Võ Lưu Nguyệt ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy yết hầu của Lạc Tử Dạ. Trong lúc ngẩng lên, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, nàng ta đã bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông đến mức này đâu? Gương mặt Võ Lưu Nguyệt chợt nóng lên.

Hiện giờ, Lạc Tử Dạ cũng không biết nói gì, nàng không ngờ đánh nhau cũng có thể đánh thành nực cười đến vậy, đánh đến mức người ta bay vào lòng mình!

Cúi đầu nhìn Võ Lưu3Nguyệt một cái, gương mặt Lạc Tử Dạ cũng phức tạp. Trời sinh nàng đã có vẻ ngoài lay động lòng người, một đôi mắt đào hoa phong lưu, nàng vừa cúi đầu, cũng đúng lúc Võ Lưu Nguyệt ngẩng lên!

Hai người nhìn nhau một lúc, Lạc Tử Dạ thực sự vô cùng anh tuấn. Hồi lâu sau, mặt Võ Lưu Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên!

Nàng ta si mê nhìn gương mặt Lạc Tử Dạ, trong đầu lướt qua vô số ý nghĩ, người đáng lẽ phải ở trong nhà lao, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn phơi bày âm mưu hãm hại của bọn họ. Sau khi lãnh sự của của Lệnh Dịch quán phát hiện ra số đao kia, là đã có chứng5cớ để giúp Lạc Tử Dạ thoát tội! Mà, hiển nhiên, thân thủ của Lạc Tử Dạ, bất kể Võ Lưu Nguyệt có thừa nhận hay không, thì thực sự vẫn ở trên nàng ta!