*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng đến cùng, cơn đau vẫn chưa tan hết, vẫn còn lan tỏa trong kinh mạch toàn thân nàng
Bởi vì nàng phong bể năm giác quan nên không thể tỉnh lại ngay được
Doanh Tần vội vàng giúp nàng dùng nội lực ngăn chặn nội tức đang bạo động trong cơ thể
Trong khi đó, tiếng sáo bên ngoài càng lúc càng dồn dập, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Khóe môi Doanh Tần đã rỉ máu, nhưng hắn vẫn đang dùng nội lực giúp Lạc Tử Dạ áp chế cơn đau.
Thanh Thành ở bên cạnh thấy thế, sắc mặt biển thành xanh mét! Tình hình hiện tại chứng tỏ công tử đã dẫn sâu độc vào trong người mình, tuyệt đối không2thể dẫn ra ngoài nữa
Mà bây giờ, công tử vẫn đang cố áp chế nội tức giúp Thái tử, nếu tiếng sáo ngoài kia không dừng lại, hôm nay công tử chắc chắn chỉ còn đường chết!
Thanh Thành không dám nhìn thêm nữa
Gã lập tức xoay người lao ra ngoài, đi tìm nơi phát ra tiếng sáo.
Mà chỉ một lúc sau, cuối cùng nội tức của Lạc Tử Dạ đã ổn định lại, sắc mặt cũng dịu đi
Lúc này, Doanh Tẩn mới thu lại cánh tay giúp nàng áp chế nội tức, dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe môi hắn
Trong lòng hắn hiểu rõ, một khi cổ độc Đoạn Trường phát tác, nhất là bị tiếng sáo thúc giục,9người trúng cổ ắt sẽ mất mạng!
Vì vậy bây giờ, hắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Lúc này, trong phủ Nhiếp chính vương
Sau khi Mân Việt nghe thấy tiếng sáo, sắc mặt hắn lập tức trở nên hoảng sợ, vội vàng đi tìm Phượng Vô Trù
Hắn đương nhiên hiểu rõ âm thanh sáo Vạn Cổ hơn những người khác, bởi vì mỗi người học y đều từng tiếp xúc với người nuôi cổ độc, và biết sự lợi hại của nó
Hắn hớt ha hớt hải chạy tới, liền thấy ngay Diêm Liệt đang đứng cạnh cửa
Hẳn lập tức cau mày: “Diễm Liệt, Vương...” “Bây giờ, cho dù người có chuyện lớn bằng trời cũng đừng có vào quấy rầy6Vương! Ngươi cũng biết là lúc giao đấu với Võ Tu Hoàng, Vương đã đánh rất nghiêm trọng, bị thương đến nông nỗi kia rồi, sau khi trở về thì bây giờ mới bắt đầu điều tức
Nếu chúng ta đi vào, Vương sẽ tẩu hỏa nhập ma!” Diêm Liệt nhìn sắc mặt Mân Việt, biết ngay là có chuyện lớn rồi.
Bởi vì Mân Việt không phải kiểu người lỗ mãng tùy tiện
Diêm Liệt nói xong, Mân Việt hơi sững sờ một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn cửa chính đại điện đang đóng chặt, cũng biết đại khái tình hình của Vương lúc này
Đúng vậy, Võ Tu Hoàng là Võ thần tiếng tăm lừng lẫy, là võ giả khiển người người0khiếp sợ bấy nhiêu năm qua
Cho dù Vương có giỏi hơn nữa thì tu vi nội lực cũng ít hơn người ta mười mấy năm! Lần này trong cơn tức giận, Vương mới có thể thắng hiểm
Thế nhưng điều này không có nghĩa Vương là thần, sau khi trở về không cần điều dưỡng, không cần hồi phục nội lực
Mân Việt lập tức nghiêng đầu nhìn sang Điểm Liệt: “Vậy thì ta không vào quấy rầy Vương nữa
Thế nhưng, ngươi có nghe thấy tiếng sáo không?”
“Ta có điếc đâu!” Diêm Liệt liếc mắt nhìn hắn, tự hỏi có phải huynh đệ tốt đã qua xem thường mình hay không
Âm thanh lớn như thế, sao lại không nghe thấy chứ! Nhưng tiếng7sáo này chương tại thật đấy! Nếu không phải Vương đang điều tức, hắn phải ở đây bảo vệ Vương thì đã sớm ra ngoài đá bay cái tên gây ô nhiễm tiếng ồn, thổi sáo dở tệ, quấy rối giấc ngủ ban đêm trong kinh thành kia tới tận chân trời rồi!
Mọi khi xuất hiện tình huống thế này, Mẩn Việt nhất định sẽ trêu chọc Diễm Liệt vài câu, thế nhưng hôm nay sắc mặt hắn lại khó coi vô cùng.
Hắn nhíu mày nhìn Diêm Liệt: “Trên người Thái tử có cổ độc, rất có thể sẽ bị tiếng sáo này đánh thức
Chắc là lúc này y đang sống không bằng chết
Nếu kẻ kia cứ thổi sáo liên tục trong một canh giờ, chắc chắn Thái tử sẽ nổ tung mà chết! Bây giờ chúng ta không thể đi vào quấy rầy Vương, vậy ngươi hãy lập tức dẫn người.”
Hắn còn chưa nói xong, Diễm Liệt đã xoay người lao ra ngoài, hét lớn: “Ma Già, người ở lại bảo vệ Vương! Ma Tà, người dẫn theo ba nghìn hộ vệ Vương Kỵ, lập tức đi theo ta!”