Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 397: Sau khi ta chết, người hãy thay ta bảo vệ y thật tốt (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Vương điều tức xong, biết bọn họ giấu giếm chuyện lớn như vậy, hậu quả đó..

Hậu quả kia cứ để Diêm Liệt gánh chịu một mình đi! Hắn cứ thích sống chết mặc bay như thể đó..

Tình hình bên phủ Nhiếp chính vương rất cấp bách, mà ở một nơi khác, tình hình cũng chẳng khá hơn là bao

Tại một dịch quản nơi Võ Tu Hoàng đang tá túc, sau trận đại chiến trên núi Nhạc Lâm, quả thật ông tiêu hao quá nhiều chân khí, lúc này cũng đang điều tức

Bên ngoài cửa, một tên hầu đã sốt ruột chờ đợi gần hai canh giờ

Lúc này, hắn cũng nghe thấy tiếng sáo, thể là càng thêm hoảng hốt, cắn răng nói: “Đại hoàng tử điện hạ nói rằng có chuyện2vô cùng quan trọng, bảo thuộc hạ nhất định phải lập tức bẩm báo lên bệ hạ!” “Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả sự an nguy của bệ hạ chứ? Bây giờ, nếu người đi vào quấy rầy bệ hạ, khiến cho bệ hạ tẩu hỏa nhập ma thì hậu quả này ai chịu trách nhiệm? Là ngươi, hay là Đại hoàng tử điện hạ có thể gánh chịu đấy?” Ẩn vệ nói.

Tên ẩn vệ này nói xong, tên hầu kia lập tức im re

Hắn nhìn nhà trọ được canh phòng tổng tầng lớp lớp, cuối cùng cắn chặt răng, chạy về tìm Đại hoàng tử bảo tin.

Toàn bộ kinh thành đều loạn hết cả lên, có không ít người đang tìm kiếm tung tích kẻ thổi sáo.

Mà lúc này, Doanh9Tần đã rời khỏi phủ Thái tử.

Hẳn dùng khinh công bay ra ngoài

Không bao lâu sau, cuối cùng hắn phải dừng lại vì cảm thấy đau đớn như thể kinh mạch toàn thân sắp đứt ra từng đoạn

Hắn chổng một tay trên mặt đất, chỗ đó lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ tươi, và cả một vũng máu

Hắn không chịu nổi nữa, cuối cùng vẫn phải ngồi bệt xuống đất

Vạt áo đỏ rực còn chói mắt hơn vết máu kia vài phần, giống như chính bản thân hắn vậy.

Cặp mắt đào hoa quyến rũ hơi nheo lại, hắn giơ tay lên, nhìn chằm chằm vết máu trên tay mình

Ngay sau đó, hắn lại nôn ra một ngụm máu

Doanh Tần đột nhiên cười rộ lên, nụ cười kia đủ để khuynh6đảo thiên hạ

Tiểu Dạ Nhi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, còn hắn sẽ chết đi! Hắn có thể bày kế bẫy Tiểu Dạ Nhi, lấy cớ say rượu tự tổn thương chính mình để y đau lòng rồi tha thứ cho chuyện lúc trước hắn gây ra

Thế nhưng, hắn không thể ở trước mặt y, vì giúp y mà chết

Bởi vì Tiểu Dạ Nhi sẽ tự trách, sẽ áy náy

Đến tận lúc này, vốn dĩ trong trái tim y chưa từng có bóng hình của hắn

Bây giờ không có, vậy thì sau này, cũng đừng nhớ tới hắn thì tốt hơn

Nỗi đau đớn do cổ độc gây nên đang cắt rời các bộ phận trong cơ thể hắn thành từng mảnh nhỏ

Gần như có thể nhìn thấy dấu vết sâu độc đang di0chuyển trong người hắn

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi tới từ phía tây

Doanh Tần giương mắt nhìn sang, thấy ngay một gương mặt trong trẻo dưới ánh nắng ban mai màu vàng lấp lánh.

Gương mặt đẹp nhất trên đời, nhưng lúc này lại xen lẫn ý cười xấu xa

Giọng nói trẻ con như thiên sứ nhẹ nhàng vang lên: “Doanh Tần, người giao đấu với Long Ngạo Địch, đối đầu với Huyết Nguyệt Phệ mà vẫn có thể không phân thắng bại

Bây giờ người đánh với ta, liệu có thể thắng hay không?”

Người này chính là Lạc Tiểu Thất.

Cặp mắt đào hoa của Doanh Tần híp lại nhìn hắn, khóe môi tinh xảo nhếch lên, khẽ nở nụ cười: “Sao nào, Thất hoàng tử điện hạ không7chờ nổi nữa mà định tự minh ra tay ư?” Với nội tức của hắn, tối đa chỉ có thể chống đỡ được cổ độc này khoảng một canh giờ không chết

Nhưng cũng chỉ được một canh giờ mà thôi.