*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng liếc Lạc Túc Phong một cái rồi mở miệng nói: “Phụ hoàng, chúng ta tiếp tục đi!” Nàng vừa dứt lời liền muốn rời khỏi đùi của Phượng Vô Trù, nhưng mà cánh tay cứng như sắt của hắn vẫn đặt ngang hồng nàng, sức lực của hắn rất lớn khiến nàng nhúc nhích mấy lần cũng không rời khỏi lồng ngực hắn được.
Nhưng trong lúc đang cọ xát, nàng vừa mới ngẩng đầu lên thì lại chợt thấy ánh lửa khát khao trong con người của hắn.
Nàng cứng đờ người, đột nhiên không dám động đậy nữa! Hắn nhìn xuống đùi của mình, trong lúc nhúc nhích, nàng đã vô tình có một vệt máu mờ mờ lên đùi hắn, điều này làm cho hàng lông mày rậm của hắn nhắn chặt lại, nhìn có vẻ hơi không vui, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không3hé răng và cũng không buông tay ra
Lúc này Lạc Tử Dạ đã biết bản thân không thể nào rời khỏi lồng ngực của hắn được! Vì thế nên nàng cao giọng nói: “Cảm ơn sự quan tâm của Nhiếp chính vương điện hạ, vì biết cúc hoa của bản Thái tử không khỏe, dù đứng hay ngồi đều khó chịu nên đã giúp đỡ bản Thái tử, làm cho bản Thái tử giảm bớt đau đớn, bản Thái tử thật sự rất biết ơn!”
Nàng nói như vậy là vì ban nãy nàng đã cất công duy trì hình tượng của mình trong lòng các cô nương rồi, bây giờ nàng phải tiếp tục bảo vệ hình tượng đó
Nếu không thì hình ảnh bản thân vùi trong lòng Phượng Vô Trù có khác gì tổng thụ vạn năm đâu, nếu như thế thì còn ra thể thống gì0nữa!
Không ít cô nương nghe Lạc Tử Dạ nói xong liền nghĩ rằng hóa ra là như vậy, Thái tử vì nguyên nhân này nên mới nửa nằm trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ! Thảo nào trước đây lại có tin đồn giữa Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ, nhất định là do quan hệ bạn bè của bọn họ vô cùng tốt, Nhiếp chính vương điện hạ lại thường xuyên quan tâm Thái tử nên làm cho những người khác hiểu lầm!
Mọi người suy nghĩ về điều này như một chuyện đương nhiên
Trái ngược với bọn họ, sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy nàng rũ sạch quan hệ xong liền cười mỉa một tiếng, không nói năng gì cả
Lạc Túc Phong trực tiếp mở miệng nói ngay: “Nếu như vậy thì Thái tử tiếp tục duyệt binh đi!” Ông ta vừa5dứt lời liền nhìn về phía những binh sĩ đang đứng ngay trung tâm kia như thể ông ta rất quan tâm đến chuyện đó vậy
Thật ra chính ông ta cũng muốn mọi người dời sự chú ý khỏi vấn đề kinh nguyệt của Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ lập tức đáp: “Vâng!”
Gia Trác Phong dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tử Dạ một lát, hắn lại ngại lực áp bách của Phượng Vô Trù, không dám ngước nhìn Phượng Vô Trù nên tâm trạng của hắn càng phức tạp hơn
Sau khi hắn nghe thấy Lạc Tử Dạ đáp Xong liền mở miệng nói: “Thả sói hoang ra!”
Hắn vừa dứt lời liền cong môi cười lạnh một tiếng
Hắn nhìn sang phía quân đội của Lạc Tử Dạ
Mặc dù thứ bọn họ đang cầm lớn hơn những thanh súng vừa nãy và cũng lợi hại hơn súng rất4nhiều, nhưng mà cho dù lực sát thương của nó có mạnh hơn thì hắn vẫn tuyệt đối có lý do tin tưởng.
Dù cho lực sát thương mạnh tới cỡ nào đi nữa! Nó cũng không có khả năng bắn chết hàng nghìn con sói hoang được
Dù sao thì số lượng sói hoang lần này quá nhiều, chỉ e rằng bọn họ vừa dự định tiến hành đợt bắn thứ hai thì đã bị đám sói hoang còn lại cắn chết hết! Bởi vì khi nãy hắn đã thấy rồi, sau khi những thanh súng đó bắn xong thì cần phải đổi đạn, tuy rằng thời gian đổi đạn chỉ có vài giây, thế nhưng Gia Trác Phong hiểu rất rõ “vài giây” có ý nghĩa gì? Nó có ý nghĩa rằng tuy quá trình đổi đạn chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng lũ sói hoang đều9sẽ nhân lúc đó mà nhào tới và lấy mạng bọn họ!