Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 535: Phượng vô trù, chúng ta tuyệt giao, tuyệt giao đi (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tach! Tach! Tach! Tach...”

“Tạch! Tạch! Tạch! Tạch...” “Tạch! Tạch! Tạch! Tạch...”

Tiếng động lần này làm cho không ít người ở đây sững sờ, bọn họ đều choáng váng vì kích động! Tất cả mọi người đều không thể rời mắt mà nhìn chăm chú vào vật trên tay các binh sĩ! Đây là vật gì? Không ngờ lại lợi hại hơn cả súng hỏa mai nữa

Điều quan trọng hơn là nó còn bù được khuyết điểm vô cùng lớn của súng, khuyết điểm đó chính là trong lúc bắn thì súng cần phải đổi đạn, mà quá trình đổi đạn này dễ làm trễ thời gian chiến đấu, thậm chí là có nguy cơ dẫn đến mất cả mạng!

Nhưng mà hình như vật trong tay bọn họ lúc này không3hề tồn tại vấn đề về phương diện đó, nó trực tiếp bắn ra mà hoàn toàn không cần đổi đạn hay đổi sang thanh khác, nó có thể tiếp tục bắn phá liên tiếp như thế!

Tiếp đó.

Trong đợt bắn càn quét này, hơn một nghìn con sói hoang hung hăng dữ tợn gần như bị bắn chết sạch! Chỉ còn có một số con còn sống, nhờ thi thể chất đống đằng trước tạo góc chết để tránh đạn nên tạm thời chúng còn chưa chết!

Nhưng nếu mấy con sói hoang còn sót lại này mà dám nhích về phía bọn họ thêm một bước thì chúng chắc chắn chỉ còn một con đường chết mà thôi!

Mấy con sói hoang vẫn luôn hung hăng dữ tợn và không0hề sợ hãi điều gì, nhưng vào lúc này không biết có phải chúng đã bị dọa phát sợ hay không! Chúng đều trợn to mắt, rên rỉ nhìn về phía đội súng máy vừa bắn phá, không có con nào dám tiến lên!

Điều này làm cho người đại mạc xem đến phát ngốc.

Bọn họ đương nhiên là biết sói hoang có lợi hại hay không, không chỉ có thể, bọn họ còn biết lòng tự trọng của lũ sói hoang vô cùng mạnh

Dù phải đối mặt với thời điểm nguy hiểm thì chúng vẫn chọn cách thà chết chứ không chịu khuất phục, giữ tinh thần cho dù phải chết cũng không muốn lùi lại.

Vì thế nên qua bao nhiêu năm rồi mà chưa ai từng nghe nói tới5chuyện sói hoang ẩn núp con người rồi không dám động đậy vì đánh không lại hay quay đầu bỏ chạy luôn

Tuy nhiên, bây giờ bọn họ đã được tận mắt chứng kiến cảnh đám sói hoang không dám nhúc nhích mà chỉ đứng tại chỗ!

Chúng trốn phía sau đồng thi thể, có vài con còn rên rỉ và run lẩy bẩy, đó chính là sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.

Dưới tình huống đó, ánh mắt của không ít người đã hoàn toàn thay đổi khi nhìn về những thanh súng máy kia, từ kinh ngạc và tò mò đã biến thành sự sợ hãi! Bọn họ tuyệt đối tin rằng nếu vật như thể bắn về phía mình thì bọn họ nhất định sẽ bị4bắn thành cái sàng!

Vẻ mặt của Gia Trác Phong cực kỳ khó coi.

Hắn thật sự không nghĩ đến việc hơn một nghìn con sói hoang lại không thể ngăn cản được Lạc Tử Dạ, mà điều càng làm hắn bất ngờ là vật mà từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe nói tới lại có thể lợi hại đến như vậy! Nếu đã như vậy thì bọn họ còn tin được rằng bản thân có thể thoát khỏi sự khống chế của Thiên Diệu nữa sao? Đừng nói là đối phó Phượng Vô Trù, ngay cả Lạc Tử Dạ mà bọn họ cũng không thể đối phó được! Điều này làm cho sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên tái mét, sắc9mặt của người trong những bộ lạc khác cũng không đẹp hơn hắn bao nhiêu! Ngoại trừ bọn họ ra thì sắc mặt của Minh Dận Thanh là khó coi nhất, hắn ta hoàn toàn không hề che giấu sự tức giận trên mặt mình

Một cây súng hỏa mai cũng đã đủ để làm hắn ta tức giận, đủ để vả vào mặt Phượng Minh rồi.
— QUẢNG CÁO —