*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ơn nữa nàng là một cô gái, cần băng vệ sinh vải không biết tự đi mua ư? Tại sao phải cần một người đàn ông như Diêm Liệt mua cho nàng? Nói ra thật mất mặt, đầu óc nàng cũng không phải bị bệnh! Nàng cảm thấy mình đã không thể hiểu nổi sư huynh nữa, thể là nàng quay đầu, định lập tức rời khỏi chỗ này
Đồng thời, nàng mở miệng nói: “Sư huynh, đa tạ ý tốt của huynh! Nhưng thật sự không cần đâu, muội đi trước, huynh nghỉ ngơi đi!”
Nàng nghi ngờ sư huynh bị sốt, cho nên mới nói ra những lời như thế
Sau khi nói xong, nàng quay đầu, sải bước đi ra cửa
Hơn nữa sau khi đến cửa, nàng còn quay người nói một câu: “Sư huynh, cần gì muội sẽ tự mua,3huynh muốn muội giúp gì, muội cũng sẽ không từ chối
Nhưng mua một chút đồ như vậy, huynh không cần làm phiền đến Diêm Liệt đâu!” Chẳng lẽ sư huynh muốn nàng giúp gì đó, cho nên mới lấy lòng nàng? Nhưng lấy lòng nàng bằng cách mua băng vệ sinh vải thì lại biến thái quá thì phải? Cho nên vẫn nên nói trước một tiếng, để tránh sư huynh thật sự phát rồ mà sai Diêm Liệt đi làm chuyện như vậy.
Diêm Liệt ở ngoài cửa sau khi nghe thấy lời này, trực tiếp hỏi: “Mua gì vậy?”
“Đã nói là không cần ngươi, ngươi còn hỏi gì nữa! Sư huynh ta chắc đang bị sốt, đối với mệnh lệnh của huynh ấy, ngươi nhất định phải cân nhắc một chút rồi mới hành động!” Nàng chịu đựng một tâm0trạng không thể diễn tả thành lời, sau khi nói xong liền rời đi.
Nàng đã đứng ở cửa nghênh ngang nói mình không cần
Thế là, cơ hội để Nhiếp chính vương điện hạ giả bộ nói là nàng muốn, bảo Diêm Liệt đi mua đã không còn nữa
Hắn ngồi một lúc lâu trên vương tọa, cảm giác đau nhức ở ẩn đường ngày càng nghiêm trọng, hắn đưa tay xoa ẩn đường...
Tịch Nghiêu nói mình không cần
Vậy thì hắn cũng không tìm được bất kỳ lý do nào để bảo Diêm Liệt đi mua
Lạc Tử Dạ không muốn chuyện thân phận con gái của nàng bị bại lộ, hắn cũng không muốn để cho nhiều người biết bí mật này
Do đó chuyện thân phận con gái của nàng không thể nói trắng ra được, như vậy, cũng không có lý do5hợp lý để bảo Diêm Liệt đi mua vật kia
Mà trong tình huống không có lý do hợp lý, nói chung hắn còn bị Diêm Liệt dùng ánh mắt như nhìn tên biến thái rửa tội
Vậy thì tiếp theo, phải làm thế nào đây?
Dường như, chỉ còn lại...
***
“Ả tiện nhân nhà ngươi, còn không mau buông bản công chúa ra!” Võ Lưu Nguyệt và Đạm Đài Dục Đường đã đánh nhau mấy canh giờ, cả hai người vẫn đang cấu véo nhau.
Tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch.
Trên mặt còn có vết cào và vết bầm, đủ thấy lúc hai người này đánh nhau ra tay không hề nhẹ! Đạm Đài Dục Đường cười lạnh một tiếng: “Thật sự khiến bản công chúa chết cười mất! Loại phụ nữ không biết xấu hổ như người lại còn mắng người khác4là tiện nhân mà không thấy ngại! Ngươi dám thổi cây sáo của ta, hôm nay nếu như bản công chúa không xé nát cái miệng thối của ngươi thì ta không phải tên là Đạm Đài Dục Đường!”
Vân Tiêu Náo ở một bên, mở miệng nói: “Lần trước ta còn nghe nói nàng ta cầm cây sáo thổi, không chịu trả cho đại hoàng tử Long Chiêu, là thật hay giả vậy?”
“Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy!” Thượng Quan Băng trịnh trọng nói bậy
Sau khi Tiêu Sơ Ảnh nhìn các nàng, cũng mở miệng nói: “Đâu chỉ có vậy, nàng ta còn suốt ngày đi theo sau Đại hoàng tử Long Chiêu, không biết là đang có ý đồ gì nữa!”