*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như vậy, bọn họ có thể nói gì cũng được.
Do đó vào lúc này, góc độ khiêu khích tốt nhất đương nhiên cũng chính là ở đây
Khơi gợi lòng đố kỵ của Đạm Đài Dục Đường, khiến cho đối phương hoàn toàn coi Võ Lưu Nguyệt là tình địch, đương nhiên bọn họ sẽ càng đánh nhau mãnh liệt hơn
Quả nhiên, sau khi nàng dứt lời, Đạm Đài Dục Đường càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Nàng ta lấy tay ra cào.
Trên mặt Võ Lưu Nguyệt liền xuất hiện mấy vết máu! Nàng ta còn nghiến răng nói: “Ả tiện nhân không biết xấu hổ này, bản công chúa phải hạ độc chết ngươi!” Nàng ta vô cùng tức giận, đặc biệt với3tư cách là công chúa của Tây Vực, xưa nay có tính chanh chua tùy hứng, muốn làm gì thì làm cái đó.
Nàng ta muốn dùng thuốc độc giết chết mấy người gì gì đó, đương nhiên là chuyện không thể bình thường hơn! Nhưng mà ả tiện nhân có ngoại hình như hồ ly tinh, dụ dỗ Hạng Dương ca ca trước mặt này còn thổi sáo của nàng, thuốc độc sao có thể đủ được? Hẳn là phải tăng thêm cổ độc!
Đám hạ nhân ở bên cạnh có kéo cũng không kéo được, có khuyên can cũng không khuyên can được
Vào lúc này, biểu diễn quân sự ở bên kia cuối cùng cũng kết thúc
Cả đám đều đi ra ngoài, nhất0là Võ Hạng Dương, hắn vội vàng tìm tới định ngăn cản! Vừa nhìn thấy tình huống này, đám người Vân Tiêu Náo liền biết không thể tiếp tục đổ dầu vào lửa nữa, cho nên ai nấy đều giải tán!
Nhưng trong lúc giải tán, Vân Tiêu Náo vừa quay đầu lại liền phát hiện Tiêu Sơ Ảnh không hề nhúc nhích
Nàng nhíu mày nhìn nàng ta, khi nhìn theo ánh mắt của nàng ta thì phát hiện người đối phương đang nhìn là Long Ngạo Địch!
Thượng Quan Băng cũng liếc nhìn sang
Hai người đều khẳng định mình không nhìn lầm
Tiêu Sơ Ảnh quả thật đang nhìn Long Ngạo Địch, hơn nữa, từ ánh mắt của Tiêu Sơ Ảnh thì có thể thấy5hai người không hề giống lần đầu gặp
Đồng thời, Long Ngạo Địch cũng đúng lúc nhìn sang đây! Khi nhìn thấy Tiêu Sơ Ảnh, hình như hắn thoáng ngây người, ngay sau đó lại quay đầu nhìn về nơi khác
Trong con ngươi màu máu quả thật không chứa một chút cảm xúc nào, đây chính là hình ảnh điển hình cho cảnh câu chuyện muôn thuở “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”
Nhưng trong lòng Vân Tiêu Náo căng thẳng, lúc trước tán gẫu trên đường đi, nàng có hỏi Tiêu Sơ Ảnh đã tới kinh thành mấy lần, Tiêu Sơ Ảnh nói là nhà của nàng ta ở Giang Nam.
Nàng ta chưa từng tới kinh thành, cũng chưa từng đi đâu,4đây là lần đầu tiên đi xa nhà.
Mà Tướng quân Long Ngạo Địch mấy năm nay cũng chỉ ở trong kinh thành và chạy qua biên ải
Sao bọn họ có thể quen biết được? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có mối liên quan gì? Nếu như vậy, Tiêu Sơ Ảnh kia với tư cách là muội muội của Tiểu Sơ Cuồng, lại là người Thái tử tín nhiệm nhất, liệu có vấn đề gì hay không?
Uẩn khúc trong chuyện này, Vân Tiêu Náo càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ
Nàng còn đang nghĩ như vậy thì Tiêu Sơ Ảnh đã trở lại trạng thái bình thường
Vân Tiêu Náo quay đầu nhìn Thượng Quan Băng, thấy đối phương dường như cũng có điều9suy nghĩ, đồng thời cũng nhìn nàng, hai người đều đang suy nghĩ cùng một vấn đề
Suy nghĩ một chút, các nàng cảm thấy có lẽ là nền nói chuyện này cho Thái tử
Cho dù sự việc có như các nàng nghĩ hay không, cũng nên để Thái tử cân nhắc thì tốt hơn!
Trên đường phố
Một người đàn ông mặc cẩm bào màu đen, trong tay cầm sáo ngọc đen đang băng qua đường phố
Thân hắn cao chừng một mét chín mươi sáu, thậm chí còn hơn, khí tràng toàn thân vô cùng mạnh mẽ, lực áp bức khiến cho người ta không tự chủ được muốn quỳ gối! Điều này khiến cho không ít người liên tục liếc nhìn hắn, nhưng sau khi nhìn sang lại không dám nhìn thẳng mặt, sợ sẽ mạo phạm đến vị đại nhân vật không biết từ đầu tới này.