Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 607: Gia không vui, gia bực bội (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Mục Thanh nghe xong liền tái xanh mặt.

Có điều, hắn còn chưa kịp lên tiếng là đã thấy Gia Trác Phong, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh bước từng bước đến gần đây

Sau lưng bọn họ còn có một người mặc áo đỏ đi theo, tà áo hắn ta đong đưa, có dáng vẻ phong lưu bẩm sinh

Mặc dù người đó đeo mặt nạ nhưng lại có khí chất mê người, tựa như là xương cốt của hắn ta đã sớm được rót nọc độc mê hoặc vào vậy

Những người bên ngoài nhìn thấy hắn ta liền cảm thấy cả linh hồn của mình đều bị hắn ta bắt mất.

Bọn họ tự nguyện ngừng lại vì hắn ta, mơ mơ màng màng như đang say rượu

Không ai có thể nghi ngờ sự tỏa sáng của Doanh Tần, hắn vừa đến liền thu hút3không ít ánh nhìn từ mọi người

Hắn không chờ những kẻ khác mở miệng mà khẽ cười rồi nói trước: “Tiểu Dạ Nhi, có nhớ vi phu không?”

“A...” Lạc Tử Dạ sờ sờ mũi, thầm nghĩ rằng tên này thật là không đàng hoàng

Mỗi lần hắn mở miệng là đều nói ra những câu như thế, rõ ràng hôm qua hai người vừa mới gặp nhau

Nàng nhướng mày, lập tức đùa giỡn ngược lại: “Mỹ nhân bé nhỏ, gia đương nhiên nhớ...” “Tiếp tục!”

Đột nhiên, giọng nói mê hoặc và uy nghiêm đột nhiên truyền đến

Không chỉ thế, người nói còn trực tiếp dùng nội lực để truyền giọng đến đây khi đang đứng ở chỗ khá xa

Hiển nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ chưa đến đây nhưng đã dùng nội lực để thăm dò tình hình bên này trước rồi

Hắn vừa nghe Lạc Tử0Dạ nói liền trực tiếp lên tiếng cảnh cáo nàng.

Điều này làm cho tất cả mọi người ở nơi này sửng sốt một lúc.

Bọn họ gần như xoay đầu cùng một lúc, đồng thời chuyển mắt nhìn về hướng giọng nói vừa truyền tới

Hiên Thương Mặc Trần cũng sững lại một lát, hẳn nhìn sang Phượng Vô Trù, hơi nhếch đôi môi mỏng lên

Việc Phượng Vô Trù tới ngay lúc này cũng không làm hắn cảm thấy kỳ lạ!

Hắn vừa đưa mắt nhìn sang liền thấy người đó đứng cách nơi này khoảng hai trăm mét, hắn ta đang chắp tay sau lưng bước chầm chậm đến đây

Ngoại trừ Diêm Liệt ra thì sau lưng hắn ta không có bất kỳ hộ vệ nào cả, hắn ta không dùng đội hộ vệ để dọn đường cho mình đến như mọi khi.

Dù vậy, hắn ta vừa5bước tới là ma khí mạnh mẽ trên người hắn ta đã tạo áp lực lên mọi người xung quanh

Khí thế ngang tàng, uy nghiêm và cao cao tại thượng như ma quân giáng trần của hắn ta đủ để làm cho mọi người phải cúi đầu, thậm chí có không ít người cảm thấy mình không thể đứng vững một cách khó hiểu.

Bọn họ cảm thấy đầu gối mình hơi mềm, giống như muốn quỳ xuống đất luôn.

Tuy nhiên, nếu bọn họ đột ngột quỳ xuống như thế thì có vẻ kỳ quái quá

Vì thế nên mọi người đều đang cố gắng kiềm chế mình lại

Nhiếp chính vương điện hạ còn cố gắng kiềm chế bản thân hơn cả bọn họ nữa.

Trên cả đoạn đường đi này, hắn cố gắng khống chế lửa giận của mình bởi vì câu “Phượng Vô Trù và chó4không được đi vào” của nàng, vì nàng đối xử đặc biệt với Doanh Tần và đặc biệt là vì câu đùa giỡn mà nàng muốn nói với Doanh Tẩn khi nãy

Tất cả mọi thứ nàng làm đều đang khiêu khích ngọn lửa giận dữ trong lòng hắn.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được tâm trạng tồi tệ hiện tại của hắn

Có điều, Doanh Tần hoàn toàn không quan tâm đến hắn ta, hắn nhếch đôi môi tinh xảo của mình lên rồi tiến đến bên cạnh Lạc Tử Dạ, giọng nói quyến rũ của hắn chậm rãi vang lên: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi không cần sợ hắn ta, vừa nãy ngươi muốn nói cái gì thì cứ tiếp tục nói đi, để cho hắn ta nghe nữa.” “Cái đó...” Người ngoài có thể không biết Phượng Vô Trù mắc bệnh điện chứ sao9Lạc Tử Dạ lại không biết được cơ chứ?

Nếu nàng chọc hắn nổi giận ngay đây thì chắc chắn hắn dám lột nàng ra giữa đường luôn đấy

Tuy nhiên, nàng vẫn còn tức giận với hắn vì chuyện lúc trước nên nàng xoay đầu sang chỗ khác, cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới Phượng Vô Trù.

Lông mày của Nhiếp chính vương điện hạ nhăn lại khi nhìn thấy nàng xoay đầu sang chỗ khác, nét mặt nàng có vẻ không vui, thậm chí còn như đang hờn dỗi

Sau khi ngơ ngác một lát, hắn đột nhiên nhếch nhếch khóe môi, xem ra cô gái này thật sự ghen rồi.

Những người đứng một bên vừa thấy Phượng Vô Trù còn cách mình khoảng ba mét là lập tức cúi đầu hành lễ: “Nhiếp chính vương điện hạ!” “Ừ!” Phượng Vô Trù thản nhiên đáp

Chẳng qua là hắn không thèm nhìn bọn họ, thậm chí còn không thèm đặt bọn họ vào tầm mắt mình

Đôi mắt ma quỷ của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Lạc Tử Dạ mà thôi.

Hắn vốn còn đang nổi giận, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh của nàng thì lửa giận trong lòng hắn đã bị dập tắt hơn phân nửa

Sau khi nghe hắn đáp, mọi người đều đứng lên rồi quan sát tình hình trước mắt..

Hử? Nếu bọn họ không nhìn lầm thì chẳng lẽ Doanh Tần và Phượng Vô Trù đang tranh giành tình nhân với nhau à? Thế thì Thái tử đây cũng...

Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ ra, Nhiếp chính vương điện hạ cũng chưa đi tới trước mặt Lạc Tử Dạ thì nàng đã quay đầu liếc nhìn hắn, dùng giọng điệu không quá vui vẻ nói: “Thế nào? Chịu đi ra rồi à? Nói chuyện trong lều có vui vẻ không?”

Sau khi nghe xong, vùng giữa hai hàng lông mày của hắn lại nhăn lại như một thói quen

Hắn dùng giọng nói lạnh nhạt, từ tính của mình thử thăm dò nàng: “Sao thế? Không vui à?”

“Đúng vậy! Gia không vui!” Lạc Tử Dạ đáp lại vô cùng thản nhiên

Sau khi nói xong, nàng lại bổ sung thêm: “Gia không vui, gia bực bội! Hừ.” Nàng nói xong liền quay đầu bước đi.

Hẳn dừng lại một lát, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười

Điều này làm cho gương mặt tuấn tú có thể sánh ngang với thần tiên và ma quỷ của hắn chợt trở nên dịu dàng hơn một chút

Hắn cũng không nói thêm gì nữa...

Lạc Tử Dạ đang đi về phía trước thì như chợt nhớ tới cái gì đó, nàng đột nhiên quay đầu lại chỉ vào tên Kha Mục Thanh từng nói muốn thử xem tính tình của Phượng Vô Trù rồi nói với Phượng Vô Trù rằng: “Đúng rồi, tên nhóc này vừa mới bắt nạt gia đó! Ban nãy hắn ta nói gia không đẹp trai chút nào, hắn ta làm cho tâm trạng của gia trở nên tệ hơn!”

“Cái gì?” Kha Mục Thanh sửng sốt

Hắn còn chưa hiểu điều Lạc Tử Dạ nói là gì

“Bắt nạt ngươi? Tâm trạng trở nên tệ hơn?” Nhiếp chính vương điện hạ lặp lại lời Lạc Tử Dạ vừa nói, đôi mắt lạnh lẽo nhắm ngay Kha Mục Thanh, trong ánh mắt ấy chứa đựng sát khí lạnh tới mức thấu xương.

Bước chân hắn thay đổi, chậm rãi bước về phía Kha Mục Thanh...
— QUẢNG CÁO —