*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Phượng Vô Trù vẫn đang đi về phía mình, hắn hơi run run nói: “Nhiếp..
Nhiếp chính vương điện hạ..
Tiểu vương, tiểu vương...” Hắn chỉ muốn nói mình bị oan theo phản xạ có điều kiện mà thôi?
Nhưng hiện tại Phượng Vô Trù thật sự muốn xử lý hắn vì chuyện này sao?
Hắn còn chưa nghĩ ra, chân cũng còn chưa quỳ xuống hay nói một câu gì thì đã cảm nhận được một nội lực mạnh mẽ tản ra khiến cả người hắn chống xuống mặt đất! Hắn hoàn toàn không thể cử động được, đứng một chỗ không thể nhúc nhích
Doanh Tẩn nhíu mày, nhìn sang bên đó.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Lạc Tử Dạ
Lúc này lông mày của Lạc Tử Dạ3nhếch lên, nhưng hắn không nhìn ra tâm trạng nàng thể nào.
Kha Mục Thanh thì còn chưa nghĩ ra phải giải oan cho bản thân thể nào thì cổ đã bị bóp chặt! Hắn không cao bằng Phượng Vô Trù, thế nên khi bị Nhiếp chính vương điện hạ bóp cổ, hắn đã bị Phượng Vô Trù nhấc bổng lên, đối mặt với hắn ta.
Cổ bị người khác bóp, lại bóp mạnh như vậy khiển Kha Mục Thanh nhanh chóng khó thở mà mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đầu lưỡi cùng vươn ra ngoài! Ngón tay của người này chỉ ấn trên cổ hắn một lúc đã thâm tím hết cả lên, khiển hẳn nhanh chóng cảm nhận thể nào là tiến gần tới cái0chết.
Những người đi cùng hắn vốn định van xin giúp hắn, nhưng nhìn cảnh tượng này thì cũng không dám nói gì nữa
Ngay cả người dân đại mạc đi trên đường cũng bị giật mình trước cảnh tượng này.
Họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám báo quan, tất cả mọi người đều bị tình hình trước mặt dọa ngẩn cả người ra
Hơn nữa, khí tức của người ra tay thật sự quá đáng sợ, khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Họ chỉ sợ mình lo chuyện bao đồng mà bị người ta giận cá chém thớt.
Mà lúc này, giọng nói uy nghiêm phách lối đầy tức giận của Phượng Vô Trù lại vang lên khắp5cả con phố
Giọng nói ma mị từ tính mang theo sự lạnh lẽo thấu xương của hắn khiến người ta không kiềm được mà rùng mình, khí tức quanh thân bức người, nghiền nát thần kinh của người đứng cạnh
Hắn gằn từng chữ: “Sao vậy? Ba mươi hai bộ tộc của đại mạc sống yên ổn mấy năm thì đã thấy đủ rồi sao?”
Hắn vừa nói xong, không chỉ có Kha Mục Thanh đang bị bóp cổ đến đỏ mặt bị dọa sợ mà mấy vị vương gia khác của đại mạc cũng bỗng ngẩn ra, lo lắng mình bị Kha Mục Thanh làm liên lụy
Cấu này của Phượng Vô Trù rốt cuộc có ý gi? Chỉ vì một Kha Mục Thanh đắc tội với hắn4mà hắn muốn trút giận lên ba mươi hai bộ tộc đại mạc bọn họ sao? Giữa bầu không khí đáng sợ và sự lo lắng của mọi người, Võ Hạng Dương bỗng nhiên nói: “Nhiếp chính vương diện hạ, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ
Hơn nữa, Thái tử cũng không sao cả, ngài không cần phải tức giận như vậy chứ?”
Hắn nói mấy câu này là có ý muốn hòa giải, cũng nhân tiện cho Kha Mục Thanh một ân tình
Nhưng mà hắn vừa nói xong câu này thì Lạc Tử Dạ lại tiếp lời hắn: “Đại hoàng tử Long Chiêu, ai nói với người bản Thái tử không sao cả? Mặc dù nhìn bề ngoài thì giống như bản Thái tử không9xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bản Thái tử lại bị tổn thương rất sâu sắc! Đây chính là nội thương, người bình thường không nhìn thấy được đâu!”
Võ Hạng Dương: “...”
Nội thương?
Nội thương không phải bị thương do cao thủ dùng nội công đánh vào sao? Kha Mục Thanh chỉ nói mấy câu đã khiến Lạc Tử Dạ bị nội thương sao?