*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều này làm cho hắn cảm thấy nửa đời trước của mình sống quá uổng, khả năng huấn luyện thuộc hạ thật sự là kém tới mức không thể cứu nổi
Nói chung là hắn còn cần Lạc Tử Dạ chỉ dạy cho hắn một ít ý kiến sáng tạo nữa! Nghe tên thích khách kia nói xong, ánh mắt của Lạc Tử Dạ dời về phía Minh Dận Thanh
Không chỉ mỗi nàng nhìn sang, ngay cả những người khác đang ở đây cũng đều đưa mắt nhìn hắn.
Đặc biệt là Võ Hạng Dương
Bởi vì hắn và Minh Dận Thanh xem như là hai người cùng nhau tính kể Lạc Tử Dạ, thế nhưng Minh Dận Thanh lại không hề thông báo cho hắn khi sắp đặt chuyện này.
Cho nên việc tên thích khách này chỉ điểm và xác nhận rốt cuộc là thật hay giả? Hắn nghĩ như thế3xong liền nhìn sắc mặt của Minh Dận Thanh, phát hiện sắc mặt của đối phương không chỉ cứng đờ mà còn sắp biến thành màu đen
Lồng ngực hắn thình thịch một cái..
Lẽ nào việc này thật sự là do Minh Dận Thanh làm?
Tất cả mọi người đều đang nhìn Minh Dận Thanh làm cho hắn tái xanh cả mặt, đồng thời biết rằng dù xảy ra chuyện gì cũng không thể thừa nhận việc này.
Sai người ám sát Thái tử Thiên Diệu
Chuyện này dù xảy ra ở đâu đi nữa, hắn đều là người không chiếm được lý lẽ khi nói ra.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng bào chữa cho mình thì Lạc Tử Dạ đã mở miệng trước
Bước chân của nàng không nặng, chỉ nhẹ nhàng nghiền lên người tên thích khách đang nằm dưới đất một lúc, đồng thời, nàng lộ ra vẻ mặt ngoài cười0nhưng trong không cười nhìn về phía Minh Dận Thanh, nói: “Thân vương Phượng Minh, có phải gần đây người đã đắc tội người không nên đắc tội không? Ngươi xem, hắn ta đã bắt đầu vụ các ngươi đấy!”.
Nói thì nói như thế, chẳng qua trong lòng Lạc Tử Dạ đương nhiên biết chuyện này có phải là vu cáo hay không
Việc này chắc chắn là do Minh Dận Thanh làm! Có điều, Minh Dận Thanh sống chết đều sẽ không thừa nhận
Dù tên thích khách có chỉ điểm và xác nhận như thế nào đi nữa, chỉ cần Minh Dận Thanh sống chết không thừa nhận thì cũng chẳng được cái tích sự gì
Bởi vì theo luật pháp đã ghi, một người nói không đủ để làm chứng, vì thế nên nàng liên dứt khoát không vạch trần Minh Dận Thanh.
Tranh chấp nổ ra, đổi phương không5chịu thừa nhận, lãng phí thời gian cãi vã chỉ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình thôi! Trong lòng biết ai làm là được, hơn nữa..
Nàng vừa nói xong, những người khác đều nhếch nhếch khóe môi
Đều là người thông minh cả, bọn họ nhanh chóng hiểu lời nói cũng như việc giả ngốc của Lạc Tử Dạ xuất phát từ suy nghĩ gì
Chẳng qua Minh Dận Thanh lại sửng sốt một lát, hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tử Dạ còn chưa hỏi mình một câu là đã trực tiếp nói mình bị người ta vu cáo rồi! Nói thật, đối phương nói như thể làm cho hắn hơi ngượng ngùng! Mang tâm trạng kỳ lạ như thế, hắn cố gắng cười nói: “Tất nhiên là ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra, cũng cảm ơn Thái tử Thiên Diệu đã tin tưởng bản4vương, biết chuyện này không phải do bản vương làm, nếu không thì dù bản vương có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này!”
Hắn vừa dứt lời, tên thích khách kia đã hoàn toàn ngây ra! Hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng mình đã nghiêm túc làm chứng như thế rồi mà Lạc Tử Dạ lại nói như vậy.
Minh Dận Thanh cũng lập tức thúc lừa đi xuống theo sườn núi(*).
(*) Thúc lừa đi xuống theo sườn núi: chỉ việc thuận theo thời thế mà làm.
Hắn dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc để nhìn Lạc Tử Dạ, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lạc Tử Dạ cúi đầu nói với tên thích khách: “Ngươi nghe thấy chưa? Thân vương Phượng Minh cũng cảm thấy người đang vu cáo hắn! Chắc trong lòng ngươi cũng biết tội ám sát bản9Thái tử là tội chết, vậy mà người còn vu cáo thân vương Phượng Minh nữa
Hai tội này cộng lại thì dù cho ngươi có chết một trăm lần cũng chưa hết tội! Nếu như người còn muốn sống...”