Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 617: Bắt tên nhóc lùn nhất kia cho ta (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên thích khách kia nghe đến đây liền hiểu ý tứ vòng vo trong câu nói của nàng

Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Minh Dận Thanh rồi im lặng không nói gì nữa

Thật ra sau khi hành động thất bại, hắn cũng nên chuẩn bị tinh thần tiếp nhận cái chết.

Trên thực tế, hắn khai ra Minh Dận Thanh và hai nguyên nhân: thứ nhất là không chịu nổi trận đánh này của Lạc Tử Dạ, thứ hai là bởi vì sau khi mình xảy ra chuyện, đã không ai cứu mình thì cũng thôi đi, ấy vậy mà còn có người nấp trong tối phóng phi tiêu về phía mình!

Nói đúng ra thì trong vụ phi tiêu này, Lạc Tử Dạ đã cứu mình một mạng

Có hai chuyện này, lại thêm lúc nãy mình nhìn Minh Dận Thanh một lúc lâu nhưng hắn ta cũng chỉ3nhìn lại, không hề có ý định nói giúp mình một câu...

Nói thật lòng, một tử sĩ như hắn cũng cảm thấy cõi lòng hơi rét lạnh.

Vì vậy, cuối cùng hắn mới quyết định khai ra Minh Dận Thanh! Nhưng chỉ dựa vào lời nói của hắn, Lạc Tử Dạ không thể kết luận Minh Dận Thanh có tội, cho dù hắn có nói thêm điều gì thì cũng vô ích bởi vì trong tay hắn không có chứng cứ

Hắn đành nhắm mắt, nói: “Nếu người cảm thấy lời nói của ta vô dụng thì cứ giết ta là được!”

Bây giờ bản thân đã rơi vào tình cảnh này rồi, dù tình hình có tồi tệ hơn nữa thì còn có thể thê thảm đến mức nào chứ?

Hắn nói xong, cả người bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi

Lạc Tử Dạ nhìn dáng0vẻ này của hắn rồi đưa mắt nhìn Đáp Đáp, mở miệng nói: “Ngươi dẫn hắn về, trước tiên cứ nhốt lại đã

Sau khi bản Thái tử trở về sẽ từ từ thẩm vấn hắn! Những người có đầu óc chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra hung thủ trong vụ án này là ai

Thế nhưng, hung thủ không chỉ não tàn mà còn trông mong những người khác cũng mù như hắn, lại còn sống chết không chịu thừa nhận bản thân đã làm ra tất cả những chuyện điên rồ này

Gia không có chứng cứ nên cũng đành bó tay thôi

Đã thế thì chúng ta cứ giam hắn lại đã...”

Nàng nói một lèo, mỗi một câu thốt ra là sắc mặt Minh Dận Thanh lại khó coi thêm một chút

Vốn dĩ hắn đã cực kỳ hối hận vì làm chuyện này, bây giờ5lại còn bị Lạc Tử Dạ chỉ cây dâu mắng cây hòe chửi mình là não tàn nữa.

Thật là tức tới nỗi suýt hộc máu luôn.

Hắn vừa hối hận tới nỗi hộc máu, lại vừa bị chửi đến tới nỗi suýt hộc máu

Thế nhưng dù Lạc Tử Dạ có nói gì đi chăng nữa thì mình cũng chẳng thể phản bác, chẳng mắng lại được

Nếu mình làm vậy thì chẳng khác gì thừa nhận tên sát thủ kia là người của mình.

Sau khi Lạc Tử Dạ nói đến đây, Đáp Đáp nhìn nàng, lên tiếng hỏi: “Thái tử, tên thích khách này đã nói là hắn không có chứng cứ chứng minh ai là kẻ chủ mưu thật sự, vậy thì ngài bảo nô tỳ đưa hắn về làm gì?”

Đây chẳng phải là vẽ rắn thêm chân hay sao?

Đối phương không thể chứng minh ai mới là4hung thủ thật sự, vậy thì dẫn người về rồi sau đó còn có thể làm gì đây?

Lạc Tử Dạ liếc nhìn nàng, vẻ mặt lại cười như không nhìn sang Minh Dận Thanh rồi mới mở lời: “Chuyện này đơn giản thôi! Mặc dù hắn không có chứng cứ chứng minh người đứng sau mình là ai, nhưng mà hắn là tử sĩ, chỉ cần chúng ta thẩm vấn cẩn thận một phen, chưa biết chừng còn có thể biết được không ít bí mật của kẻ chủ mưu đấy! Ví dụ như đám tử sĩ bọn họ được đào tạo như thế nào, đào tạo ở đâu, bấy nhiêu năm nay hắn đã giúp chủ nhân của mình làm bao nhiêu chuyện tốt, và người trong tổ chức của bọn họ đã giúp chủ nhân của mình làm những gì...”

Nàng nói đến đây, sắc mặt9Minh Dận Thanh hoàn toàn biến thành màu xanh mét, khó coi tới nỗi không nỡ nhìn thẳng.

Tất nhiên là hắn đã từng giao không ít nhiệm vụ cho thuộc hạ của mình.

Mà hiển nhiên những nhiệm vụ giao cho tử sĩ đều là nhiệm vụ bí mật không thể tiết lộ! Nếu Lạc Tử Dạ tra hỏi được điều gì, cho dù đối phương không có chứng cứ chứng minh những chuyện đó là do mình làm..

Nhưng đối phương chỉ cần dùng một vài thủ đoạn và biết cách lợi dụng những thông tin tra hỏi được thì mình sẽ gặp rắc rối to! Xem ra thật không thể để cho tên thích khách này sống sót!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ lại mỉm cười, mà nụ cười lần này còn sâu xa hơn nhiều

Sau đó nàng mới nói: “Trong tình huống này, chủ nhân của hắn nhất định sẽ phải người đến giết người diệt khẩu hoặc cứu hắn ra ngoài để ngăn cản hắn khai ra tin tức giật gân hơn

Còn bản Thái tử chỉ cần ôm cây đợi thỏ xem ai sẽ đến giết hắn hoặc là cứu hắn, như vậy chẳng phải là sẽ biết kẻ giở trò sau lưng là ai hay sao?”

Nàng phân tích tất cả mọi vấn đề, hơn nữa còn dứt khoát nói hết ý định của mình mà không có một chút kiêng dè nào

Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng nói vậy, trong đôi mắt ma quỷ lóe lên vẻ khinh thường, mà tất nhiên là hắn đang khinh thường Minh Dận Thanh

Hắn liếc mắt nhìn Minh Dận Thanh

Với tính cách của mình, hắn sẽ thẳng tay bóp cổ Minh Dận Thanh, bóp tới khi nào hắn ta nói thật mới thôi, hoặc là dứt khoát bóp chết luôn cũng chẳng sao.

Nhưng Lạc Tử Dạ đã nói là nàng có thể xử lý chuyện này, bảo hắn đừng có nhúng tay

Vì vậy lúc này hắn không làm gì cả

Nhưng tới giờ hắn không thể không thừa nhận đúng là cách Lạc Tử Dạ xử lý chuyện này khá hay

Hơn nữa sau khi suy ngẫm kỹ càng, hắn cảm thấy cách này còn rất thú vị đấy.

Quả thật rất thú vị!

Sau khi một người giỏi tính kể người khác như Hiển Thương Mặc Trần nghe xong đoạn phân tích kia của Lạc Tử Dạ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Nhưng Minh Dận Thanh lại buồn bực vô cùng.

Trên thực tế, Lạc Tử Dạ trắng trợn nói ra những lời này đã ném cho mình một vấn đề cực kỳ khó giải quyết! Lúc này mình chỉ có hai sự lựa chọn: một là không làm gì cả, chờ Lạc Tử Dạ thẩm vấn tên tử sĩ kia, sau khi y tra hỏi được những chuyện mờ ám mình đã làm sẽ gây phiền phức cho mình.

Lựa chọn thứ hai là phái người đi giết người diệt khẩu! Nhưng làm vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào cái bẫy mà Lạc Tử Dạ đã giăng sẵn, thừa nhận chuyện này do mình đứng phía sau sai khiến.

Trong hai sự lựa chọn này, cho dù mình chọn con đường nào thì bản thân cũng cực kỳ bất lợi! Vừa nghĩ đến điều này, hắn lập tức cảm thấy đau đầu.

Sau khi Đáp Đáp nghe nàng nói xong, lập tức ca ngợi: “Thái tử anh minh!” Nàng ta nói xong liền tuân lệnh áp giải tên thích khách kia rời đi.

Mà lúc này, ở một nơi cách bọn họ không xa đột nhiên vang lên tiếng người

Người đó chỉ vào Lạc Tử Dạ, lạnh lùng lên tiếng: “Bắt tên nhóc lùn nhất kia cho ta!”
— QUẢNG CÁO —