Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 620: Nhân gian không hủy (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn vẫn cố hỏi Lạc Tử Dạ: “Có phải ngươi giết người kia hay không?” Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn, đáp: “Không phải ta giết, hắn tự sát!” Viên quan kia nghẹn lời

Không chỉ riêng hắn nghẹn lời mà các anh chàng đẹp trai bên cạnh Lạc Tử Dạ cũng ngu người luôn

Bọn họ không ngờ nàng lại trả lời như thế

Rõ ràng người kia chết dưới đòn đánh trả của nàng, nhưng sao lại biến thành tự sát rồi? “Nhưng mà có rất nhiều người báo án nói là tận mắt nhìn thấy ngươi giết người!” Nói thật lòng, đến lúc này viên quan kia rất muốn trở về, không muốn tiếp tục nhúng tay vào vụ án này nữa.

Rõ ràng là những người đứng trước mặt mình đều là người Trung3Nguyên, ngay cả xác chết dưới đất cũng là người Trung Nguyên

Tuy chuyện này xảy ra trên đất đại mạc, mình có trách nhiệm và có quyền can thiệp, thế nhưng mấy hôm nay có rất nhiều thể lực và rất nhiều người quyền cao chức trọng tới đại mạc

Mà mình lại không thể đắc tội ai trong số những người này.

Ngay cả các vị vương tử điện hạ của nước Nhung bọn họ cũng không dám tùy tiện đắc tội những người này chứ đừng nói gì đến mình

Nhưng mình thì hay rồi, vừa nghe có người đến báo án đã vội vàng can thiệp

Có lẽ lần này hắn không chỉ chặt đứt con đường làm quan và tính mạng của mình, mà còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước, khiến0nước Nhung bọn họ bị người ta gây khó dễ! Lạc Tử Dạ không quan tâm tới tâm trạng của hắn

Nàng chăm chú nhìn người trên đất, sau đó mới mỉm cười lên tiếng: “Từ xưa tới nay, mọi chuyện trên đời đều chú trọng nhân quả tuần hoàn

Ví dụ như có một số người không biết tự lượng sức mình mà phóng ám khí vào người giỏi hơn mình, cuối cùng bị người ta đánh trả chết luôn, như vậy sao có thể trách người đánh trả giết người đây? Tất cả là do hắn ngu xuẩn, thiên đường có lối thì hắn không đi, địa ngục không cửa thì hắn lại đâm đầu vào

Hắn đã gieo “nhân” nào thì ắt phải gặt quả nấy! Tương tự thể, có rất nhiều người chạy5đi tố cáo người khác, nhưng lúc ấy bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của hành động này rất có thể là bản thân phải tự sát!”

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt lập tức quét một vòng trên đường lớn

Sau đó nàng hỏi: “A phải rồi, lúc nãy có ai trong các ngươi nhìn thấy gia giết người không?”

Nàng giảng giải một tràng về quan hệ nhân quả, nhưng thật ra nàng đang uy hiếp những người có mặt ở đây

Nàng cảnh cáo bọn họ tốt nhất là đừng có khăng khăng tố cáo nàng, nếu không thì bọn họ gieo “nhân” này sẽ gặt “quả” đắng, đó là bị Lạc Tử Dạ giết hoặc phải tự sát! Nhưng tất nhiên là cho dù bọn họ khăng khăng tố cáo Lạc4Tử Dạ, xét thấy đối phương có tinh thần chính nghĩa, nàng sẽ không thật sự giết đối phương

Thật ra nàng chỉ hù dọa bọn họ mà thôi.

Sau khi nàng hỏi xong, những người qua đường tận mắt nhìn thấy nàng giết người đều im lặng, không một ai lên tiếng.

Bản tính con người là thế đó! Khi sự việc không liên quan tới mình, thường thì bọn họ sẽ nhắm mắt làm ngơ, người khác có oan ức hay không, may ra thì bọn họ bằng lòng nói giúp

Nhưng một khi sự an toàn và lợi ích của bản thân bị đe dọa, bọn họ khó tránh khỏi lùi bước.

Dù sao bản thân không quen biết người bị giết kia, nếu vì hắn mà mình gặp rắc rối thì chẳng phải rất thiệt9thòi sao?

Viên quan kia nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đã dẫn bọn họ tới đây, lên tiếng hỏi: “Lúc nãy ngươi là người báo án, nói rằng ngươi tận mắt nhìn thấy chàng trai lùn nhất này giết người có đúng không?” Hắn vừa dứt lời, gân xanh trên trán Lạc Tử Dạ giật điên cuồng

Nàng thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là tại sao viên quan trước mặt mình nhất định phải nhấn mạnh hết lần này tới lần khác cái vấn đề mình là đứa lùn nhất trong đám người?
— QUẢNG CÁO —