*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn run lẩy bẩy, lui về sau mấy bước.
Lúc này hắn mới xua tay, lắp bắp nói: “Không..
không phải! Chuyện này ta..
chắc là lúc nãy ta nhìn nhầm thôi! Ta cũng không nhìn thấy có phải y giết người hay không?” “To gan! Ngươi không nhìn thấy, vậy mà lại dám nói dối bản quan! Đúng là đáng chết mà! Suýt chút nữa thì bản quan đã đổ oan cho người vô tội
Người đâu, trước tiên mang thi thể này về để khám nghiệm tử thi rồi điều tra kỹ càng xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay!” Viên quan kia thuận theo tình hình mà gỡ rối cho bản thân
Hắn vừa nói như thế, Lạc Tử Dạ biết ngay là vụ án này sẽ không được giải quyết
Nhưng nàng không nói gì, đưa mắt nhìn người đàn3ông chạy đi tố giác mình, sau khi trở lại vẫn luôn nơm nớp lo sợ kia
Nàng chỉ cười mà không nói, nhưng khóe miệng lại cong lên đầy mỉa mai.
“Rõ!” Đám thuộc hạ của quan phủ nhận lệnh, định kéo thi thể trên mặt đất đi
Đến lúc này, viên quan kia cũng vội tươi cười với Lạc Tử Dạ: “Vị công tử này, người tuyệt đối đừng để bụng nhé! Lúc nãy chúng ta đã hiểu lầm ngươi rồi!” “Gia có thể không để bụng chuyển các ngươi hiểu lầm gia
Thế nhưng gia cực kỳ để ý chuyện vừa rồi người cứ liên tục nhấn mạnh gia là người lùn nhất! Đại nhân, lẽ nào người chưa từng nghe câu cuộc sống vốn dĩ đã rất khó khăn, vì vậy có rất nhiều chuyện hãy cố gắng đừng0nên vạch trần ư? Rốt cuộc là tại sao người lại phải làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của gia như thế?” Nàng cảm thấy mình thật sự bị tổn thương đấy! Nàng không ngờ được rằng, những lời mình nói hôm nay lại bị Nhiếp chính vương điện hạ nhắc lại, hơn nữa hắn còn dùng để cầu hôn nữa
Mức độ tổn thương lúc ấy mới thật sự kinh khủng, khiến nàng chỉ muốn tát chết hắn luôn..
Đương nhiên đó là chuyện sau này
Nàng vừa dứt lời, khóe miệng mọi người đều run rẩy
Hiến Thương Mặc Trần nhìn Doanh Tần, hai người buồn cười mà không dám cười
Còn Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương thì cạn lời luôn
Lúc này, tâm trạng của Minh Dận Thanh vẫn rất tồi tệ
Hắn không chỉ bị thuộc hạ bán đứng5mà tên tử sĩ kia còn bị dẫn đi thẩm vấn, có lẽ hắn ta sẽ còn tiếp tục bán đứng mình
Hắn vẫn luẩn quẩn trong nỗi lo lắng này, chưa kịp bình tĩnh lại
Viên quan kia nghe Lạc Tử Dạ nói vậy bèn gượng cười ha ha: “Là bản quan sơ suất, đã đắc tội công tử rồi!” Sau khi nói xong, hắn phất tay: “Khiêng thi thể này đi, chúng ta trở về!”
“Vâng!”
Một đám người rầm rộ kéo nhau đến rồi lại nhao nhao kéo nhau đi.
Hiên Thương Mặc Trần nhìn một lát rồi đứng cạnh Lạc Tử Dạ, ung dung nói: “Kế này của Thái tử hay lắm, chỉ cần mấy câu nói đơn giản và một lời dọa dẫm đã dễ dàng giải quyết vấn đề
Bản vương bái phục!”
Hắn nói bái phục nàng đấy, nhưng4trong lời nói của hắn lại không hề biểu đạt lòng bái phục
Suy cho cùng, một người giỏi bày mưu tính kế như Hiên Thương Mặc Trần có rất nhiều thủ đoạn cao cường hơn người và thủ đoạn đùa giỡn lòng người, cho nên hắn không đến nỗi chỉ vì điều này mà khâm phục Lạc Tử Dạ.
Có lẽ câu nói này của hắn vốn dĩ là một lời khen.
Tuy nhiên, sau khi Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy lại nhướng mày nhìn hắn
Nàng xòe quạt, phóng khoáng phe phẩy vài cái, đồng thời lên tiếng: “Nếu bản Thái tử nói với người rằng đây không phải kết quả mà bản Thái tử mong muốn thì ngươi có tin không?”
Nàng nói xong, không đợi Hiến Thương Mặc Trần đáp lại đã xoay người rời đi.
Quả thực đây9không phải là kết quả mà nàng mong muốn
Lạc Tử Dạ là người hiểu rõ bản thân, tuy nàng thích làm màu, hầu như lúc nào cũng đủ lý trí, cũng đủ lạnh lùng vô tình, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại lý tưởng chính nghĩa và công lý.
Lòng tin vào chính nghĩa và công lý, nếu đặt lên người những kẻ có tính cách bốc đồng, đó chính là “thanh niên nông nổi có xu hướng chủ nghĩa dân tộc cực đoan”
Nhưng Lạc Tử Dạ lại khác, nàng không đến mức ấy
Hiên Thương Mặc Trần nghe nàng hỏi vậy, đầu tiên hắn thoáng sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại bật cười
Đương nhiên hắn hiểu ý của Lạc Tử Dạ
Trước kia mỗi khi nhìn nàng, hắn đều cảm thấy dường như trái tim mình trở nên loạn nhịp bất thường
Mà đến lúc này, bởi vì hiểu nàng nên hắn càng khó khống chế chính mình
Hắn thong thả bước về phía trước.
Doanh Tần cũng đi theo
Tên yêu nghiệt này không cho Hiến Thương Mặc Trần cơ hội tiếp tục nói chuyện và dụ dỗ Lạc Tử Dạ
Hắn nhướng mày nhìn nàng, giọng nói cuốn hút chậm rãi vang lên: “Phải chăng trong lòng Tiểu Dạ Nhi đang nghĩ, nếu mọi người đều muốn bo bo giữ mình thì cuối cùng trên thế gian này sẽ chẳng còn công lý và chính nghĩa nữa, có đúng không?”
Lạc Tử Dạ bật cười, hỏi lại hắn: “Nếu nói một cách cao thượng thì chính là như những gì người vừa nói
Nhưng nói tới chính bản thân mình, khi người khác gặp bất công, con người ai cũng sẽ vì bảo vệ bản thân mà ngậm miệng không nói gì, nhắm mắt làm ngơ trước những khó khăn nguy hiểm của người khác
Như vậy, nếu có một ngày người gặp khó khăn là người thì phải làm sao đây?” “Chắc hẳn lúc đó..” Doanh Tần ngập ngừng khẽ đáp lời
Chắc hẳn lúc đó sẽ không có ai giúp đỡ mình
Nếu cuộc sống biến chất và trở nên như vậy, vừa tưởng tượng thôi đã cảm thấy nhân gian lạnh lẽo, thật đúng với câu nói lúc nãy của nàng “cuộc sống vốn dĩ đã rất khó khăn”.
Hắn không nói hết câu mà chỉ nói nửa chừng.
Trong khi đó, Hiến Thương Mặc Trần lại khẽ mỉm cười, nói nửa thật nửa giả: “Tính cách và thủ đoạn của Thái tử cũng thích hợp làm quản lý Hình bộ thật đấy!” Thật ra hắn còn một câu chưa nói
Tính cách chính trực và trái tim luôn hướng về chính nghĩa của nàng cũng rất thích hợp để trở thành người đứng trên vạn người
Đó là bậc đế vương, hoặc là hoàng hậu phò tá để vương
Nhưng đáng tiếc Lạc Tử Dạ lại là đàn ông! Lạc Tử Dạ ngoảnh đầu nhìn lại, thấy lúc này không chỉ Hiến Thương Mặc Trần nói như vậy, mà Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương cũng đang nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn nàng rất phức tạp
Khóe miệng nàng hơi run lên, cũng biết dáng vẻ chính trực nghiêm nghị lúc nãy của mình đã dọa đến mấy người này
Nàng khẽ sở mũi, bịa chuyện linh tinh: “Thật ra gia chỉ thuận miệng chém gió, giả vờ đứng đắn thôi
Nếu bọn họ nhao nhao tố cáo gia thì bây giờ gia đã bị tông vào nhà lao rồi
Cho nên mấy lời gia vừa nói các ngươi đừng có tướng thật!”
Nàng vừa dứt lời, khóe miệng mọi người đều run rẩy.
Một khắc sau, những người khác còn chưa kịp nói gì, Lạc Tử Dạ đã cảm thấy xung quanh tràn đầy nguy hiểm!
Xem ra lần này có không ít sát thủ tới đây!
Nàng liếc nhìn đám người Long Ngạo Địch, mỉm cười phong lưu: “Ngươi nói xem nếu như gia tóm kẻ đầu sỏ trước, xử lý ba người các ngươi thì sẽ ra sao nhỉ?”