*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đợi cho những người này chạy qua, Lạc Tử Dạ tiện tay ném ít tiền, cầm lấy mặt nạ rồi dọc đường trốn trốn tránh tránh, che che giấu giấu trở về quân doanh
Trong lòng không nói nên lời, cũng hơi thấp thỏm không yên, rốt cuộc nàng đã làm gì mà cần phải bắt nàng? Còn nữa, nếu như nàng không làm, nàng sợ cái gì? Tại sao phải trở về mà làm như đi ăn trộm?
Vừa mới đến gần quân doanh, nàng thò đầu nhìn ra đằng xa trước
Tiếp theo liền nghe thấy có người đang bàn luận, là binh lính nước Nhung: “Nghe nói Thái tử Thiên Diệu bỏ trốn?”
“Ừ, Nhiếp chính vương của bọn họ đang lùng bắt y!” “Nói đến Nhiếp chính vương kia của Thiên Diệu..
Thật sự là ta ngẩng đầu liếc hắn một cái cũng không dám, khó trách3người kia có thể có địa vị cao như vậy
Có điều, ngươi biết chuyện gì không? Lúc đó quay lại, không phải bọn họ thoạt nhìn còn rất tốt sao?” Lời này còn mang theo chút giọng địa phương
“Suyt! Ta nói với người này, người hỏi ta quả thật là hỏi đúng người rồi, người bên ngoài không biết chuyện này nhưng mà ta biết rõ đấy
Người bên cạnh Nhiếp chính vương chính là Diêm Liệt đại nhân kia, lúc đi ra ngoài bắt người có đi qua trước mặt ta, đúng lúc có một có một tướng lĩnh hỏi một câu đã xảy ra chuyện gì...” “Đã xảy ra chuyện gì?” Người nọ vội hỏi lại
Lỗ tại Lạc Tử Dạ nhanh chóng dựng lên, muốn nghe xem rốt cuộc là mình đã làm ra tội lỗi gì mà khiến cho Diêm Liệt truy bắt khắp mọi ngõ1ngách như vậy
Với tính tình đáng sợ kia của Phượng Vô Trù, nếu nàng không biết chuyện gì, chạy đến trước mặt hắn, chỉ sợ sẽ chết vô cùng thảm...
Người nọ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một tướng lĩnh tuần tra đi ngang qua, trông thấy hai người bọn họ đang tán gẫu thì quát lớn một tiếng: “Gác thì gác đi, ai cho phép các ngươi nói chuyện trên trời dưới đất?”
“Tiểu nhận biết sai!”
“Tiểu nhận biết sai!”
Thế là hai người này không nói chuyện phiếm nữa, bắt đầu canh gác đàng hoàng
Một người chịu đựng kích động đi nghe tám chuyện, liên tục liếc mắt nhìn nhìn về phía người bên cạnh, một người chịu đựng miệng đầy chuyện để tám, lúc này muốn nói cũng không dám nói
Cứ như vậy đứng nửa canh giờ cũng không dám nói...
Lạc Tử Dạ trốn trong bụi cỏ3cả buổi mà vẫn không nghe thấy bọn họ nói.
Vì vậy nàng cũng đành phải bỏ việc nghe lén, định trực tiếp đi ra ngoài hỏi
Đúng lúc này lại có một đội người ngựa đi qua
Trên áo choàng là ký hiệu mạn đà la, la mắt cũng biết là phân đội nhỏ nào đó của đội hộ vệ Vương Kỵ
Lạc Tử Dạ rụt cổ lại, trốn trở về.
Mắt thấy có người định đến chỗ của nàng lục soát, nàng lập tức nấp đi, lén đi dọc theo bụi cỏ trở về lểu
Sâu trong lòng nàng cảm thấy mình có chút đau khổ bức bách.
Lúc này lại có một đội người ngựa đi về phía nàng, nàng lập tức trốn đến bên cạnh lều, nghiêng người đứng đấy
Hơn nữa nàng còn ngừng thở
Nếu như không phải vì kiếp trước có tập võ, hôm nay thật sự nàng đã bị3bắt một trăm lần rồi! Tiếp đó, lại có một đội người ngựa đến.
Bọn họ tụ hợp lại ở phía trước, thủ lĩnh của hai phân đội nhỏ gặp nhau, mỗi người hỏi một câu: “Đã tìm được chưa?”
“Không thấy chút dấu vết nào! Ngươi thì sao?” “Ta cũng vậy!” “Vương đã nổi giận, chuyện này Thái tử thật sự quá đáng, đụng chạm quá lớn!” Người nọ cảm thán một tiếng.
Tên còn lại nói: “Ai nói không phải thể? Theo Vương hơn mười năm, lần đầu tiên ta thấy Vương cáu đến như vậy! Diêm Liệt đại nhân nói nếu chúng ta bắt không được người, không chừng đều bị phạt!”
Nhưng trong lòng bọn họ cũng buồn bực, qua nhiều năm như vậy, bọn họ có thể coi như là rất có kinh nghiệm trong việc bắt người, nhưng sao ngay cả bóng dáng Thái tử cũng9không thấy đâu? Chẳng lẽ là chui xuống đất hay sao? “Đừng nói nữa! Mau đi bắt đi, nghe nói Quả gia đã bị Vương xử lý trong cơn tức giận..
Nếu như Thái tử bị bắt được, không chết cũng phải lột da!”
“Ta cũng nghĩ như vậy!”
Nói xong lời này, hai đội người ngựa này lại lập tức đi bắt người
Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, tiêu hóa những gì bản thân vừa mới nghe được! Nàng làm chuyện gì quá đáng? Nàng đụng đến cái gì rồi? Còn không chết cũng phải lột da? Nàng nên không sợ chết mà trực tiếp xông lên, hay là chờ Phượng Vô Trù hết giận rồi mới đi đây?
Nàng nhớ tới tính tình kia của Phượng Vô Trù, nhớ lại những hành động lúc trước hắn làm sau khi nổi giận, lại nhớ ra lúc này hắn lại tức giận, nàng thật sự không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn
Đúng lúc này, phía sau nàng bỗng có một người đi tới
Lúc đối phương nghiêng đầu thì trông thấy nàng, sửng sốt một chút
Giọng nói trong trẻo hơi lớn vang lên: “Thái tử Thiên Diệu, ngươi.”
Người đó còn chưa dứt lời, Lạc Tử Dạ đã nhanh chóng nhảy tới, đưa tay bịt miệng đối phương
Nàng lén lút nhìn xung quanh, nhìn xem có người nghe thấy hay không: “Suyt! Đừng lên tiếng..