*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đó Lạc Tử Dạ tức giận tới mức lấy cái chết ép buộc, khiến hắn giúp nàng chuyện mà nàng đã đồng ý với Đạm Đài Dục Đường.
Mà hắn lại giận đến nỗi phất tay áo bỏ đi.
Trường hợp thế này chẳng khác nào lâm vào một cục diện bế tắc! Nói chung nhất định phải có một người cúi đầu mới có thể tháo gỡ được cục diện như vậy
Diêm Liệt nghe đến đây đã hiểu, hắn âm thầm thở dài trong lòng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, chuyện này cần phải có một người cúi đầu!” Bây giờ từ trên người Vương, hắn đã biết cái gì gọi là giận quá té ngã, còn phải tự mình nghĩ cách đứng lên
Hắn đã thật sự hiểu ý Vương,3vì vậy mở miệng nói: “Vương, ngài có thể cúi đầu, nhưng mà có lẽ sau khi ngài cúi đầu, Thái tử sẽ càng ngang ngược hơn! Vì vậy trước tiên ngài có thể đợi xem thái độ của Thái tử ra sao, rồi suy nghĩ một chút xem ngài phải làm như thế nào.” “Ừ!” Phượng Vô Trù đáp lại một tiếng
Hắn không nói thêm những lời khác, tâm trạng lại trở nên nặng nề
Chuyện này tuy người tức hơn là hắn, nhưng trong chuyện tình cảm, có lẽ ai rơi vào trước, ai lún sâu hơn thì sẽ nhượng bộ hơn
Chỉ là, lúc nào người con gái kia mới có thể để tâm đến hắn? Lúc nào, hắn mới có thể tìm được một chỗ đứng trong cõi1lòng vốn đầy ắp người và vật nàng coi trọng như vậy? Hoặc là, trong lòng nàng cũng có hắn đấy, nhưng hắn quá tham lam, muốn quá nhiều mà thôi! Hắn bỗng nhiên hỏi một câu: “Diêm Liệt, nàng cũng quan tâm Cô đúng không?”
Diêm Liệt nhíu mày, sau đó gật đầu khẳng định: “Vương, thuộc họ cho rằng cũng hơi hơi quan tâm!” Nếu không vừa nãy mình nói với Lạc Tử Dạ những lời kia, Lạc Tử Dạ sẽ không có vẻ mặt như thế
“Hơi hơi là tốt rồi!” Hắn ngước mắt nhìn Diêm Liệt, đặt bút xuống, chắp tay đi đến khu săn bắn
Diêm Liệt đi theo phía sau hắn, bẩm báo: “Thuộc hạ cũng đã điều tra xong, đêm qua Thái tử tìm Vương tử3Hợp Tề giúp, là bảo đối phương giúp mình...”
Cuộc săn sắp sửa bắt đầu.
Lạc Tử Dạ bấm đốt tay để canh giờ, dừng luyện công
Nàng phủi bụi bặm bên trên vạt áo rồi đi vào giữa sân, từ xa đã nhìn thấy Phượng Vô Trù cũng đang đi đến hướng đó.
Nhớ tới chuyện lúc trước, nàng gục đầu, đi qua bên đó.
Đợi lúc nàng đến, gần như tất cả mọi người đều đã đến rồi
Phượng Vô Trù đang ngồi ở vương tọa bên cạnh Hoàng để cách đó không xa, chăm chú nhìn tình hình trong sân
Lúc Lạc Tử Dạ đi tới, đôi mắt ma quỷ kia bỗng nhiên rơi xuống người nàng
Hắn định nhìn xem phản ứng của nàng thể nào trước, xem nàng còn giận hay không.
Lúc này3Lạc Tử Dạ cũng đang lén lút nhìn sắc mặt hắn, hơn nữa nhích tới bên cạnh hắn
Sau khi Gia Trác Phong trông thấy Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Thái tử Thiên Diệu nhất định sẽ tham gia cuộc săn hôm nay chứ? Bản vương chờ Thái tử thể hiện thực lực của mình đã lâu rồi đấy!”
Lần diễn tập quân sự lúc trước gặp thế bất lợi, đó là do Lạc Tử Dạ có cách điều khiển
Nhưng mà buổi săn hôm nay là hoạt động giữa các quý tộc, tất nhiên Lạc Tử Dạ phải tự mình ra tay! Hắn cũng không tin dù tham gia cuộc đi săn với một thư sinh nho nhã yếu đuối như Lạc Tử Dạ mà hắn vẫn không thể rửa sạch9nỗi nhục, lấy lại thể diện lúc trước.
Lạc Tử Dạ còn chưa lên tiếng, Lạc Túc Phong đã cười nói: “Tất nhiên, Thái tử Thiên Diệu ta nhất định sẽ tham dự!”
Lạc Tử Dạ liếc nhìn bọn họ, cũng không để ý lắm
Nàng đương nhiên muốn tham gia săn bắn, bằng không thì lúc trước nàng kêu Hợp Tề giúp chuẩn bị mấy món đồ đều uổng công
Nàng thuận miệng đáp một tiếng rồi đến ngồi ở vị trí của mình cách Phượng Vô Trù không xa.
Nhưng dường như là ngồi không yên, nàng xách theo băng ghế của mình nhích tới chỗ hắn, nhích gần đến nỗi cái bàn trước mặt nàng đã sắp không còn liên quan tới nàng nữa
Nhiếp chính vương điện hạ liếc nhìn, hiển nhiên cũng thấy hành động của nàng
Hắn cũng biết cô gái này muốn làm cái gì, vì thế tâm tình của hắn tốt lên không ít, chẳng qua sắc mặt vẫn ngạo mạn lạnh lùng như trước
Sau khi Lạc Tử Dạ nhích tới gần hơn, ánh mắt nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại nhẹ nhàng hỏi hắn: “Thối Thối, ngươi còn tức giận phải không?” Nhiếp chính vương điện hạ vốn định nhận sai, nhưng thấy nàng như vậy, hắn lại giở cái điệu bộ đó ra, nghe thấy cũng không đáp lại
Diêm Liệt ở bên cạnh thấy vậy, muốn cười mà không dám cười..
Sau khi Lạc Tử Dạ nói câu đó, thấy hắn không trả lời, vẻ mặt phút chốc trở nên hận thù sâu nặng: “Phượng Vô Trù, nói gì thì nói gia cũng là cục cưng! Ngươi còn dám giận cục cưng à.”