*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa nàng còn cố ý dùng giọng nói y như trẻ con khi tự xưng mình cục cưng nữa
Ánh mắt hắn tối sầm, hỏi nàng: “Cục cưng?”
“Đúng vậy, người ta là em bé mà, em bé là người ta đó!” Lạc Tử Dạ gật đầu.
Hắn hơi nghiêng đầu liếc nhìn Mân Việt
Lúc này Mân Việt cũng đang rơi vào trạng thái đau khổ, đồng thời ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ có hơi rầu rĩ, nói thật: “Khởi bẩm Vương, thuộc hạ suy đoán rằng, đây..
Thái tử mắc phải chứng si ngốc như trẻ em(*)
Biểu hiện chủ yếu của người mắc chứng bệnh này là có dáng vẻ ngây thơ như trẻ em, bắt chước cách nói như trẻ em, tự nhận mình ba tuổi và tự xưng mình là “cục cưng, vân vân
Nguyên nhân gây ra chứng bệnh3này là do tinh thần bị tổn thương quá lớn
Bệnh này rất nghiêm trọng, thuộc hạ không đảm bảo mình có thể chữa khỏi!”
(*) Chứng bệnh bắt chước những hành vi ngớ ngẩn của trẻ em, nói chuyện như trẻ em, tự nhận mình khoảng ba bốn tuổi, tự xưng là cục cưng và gọi người khác là chú, dì,...
“Gì?” Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy mà nghẹn tới mức suýt nữa không thở nổi
Diêm Liệt lại càng hoảng sợ hơn! Hắn vốn cho rằng Thái tử giả bộ đáng yêu để làm nũng với Vương hay sao thôi, không ngờ rằng đây là bệnh? Ánh mắt của Nhiếp chính vương điện hạ khi nhìn Lạc Tử Dạ lập tức trở nên do dự
Hắn vươn tay sờ trán của nàng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Quả1thật là bị tổn thương tinh thần à?”
“Cút! Ông đây không bị gì cả!” Mặt Lạc Tử Dạ tái xanh, vừa tức giận liền tự xưng “ông đây” với Phượng Vô Trù, thậm chí còn kêu hắn cút
Nàng còn tính vung tay lên để hất tay hắn ra.
Sau khi nghe thấy câu nói xúc phạm ấy của nàng, vùng giữa hai hàng lông mày của Nhiếp chính vương điện hạ liền xuất hiện nếp nhăn, nhưng mà hắn vẫn kiềm chế sự tức giận của mình lại, liếc nhìn Mân Việt rồi trầm giọng nói: “Bây giờ nàng ấy có vẻ khá bình thường đó!” Việc lớn tiếng kêu gào và tự xưng “ông đây” với hắn quả đúng là hành vi bình thường của Lạc Tử Dạ.
Mân Việt lập tức ôm trán, nét mặt hắn càng đau khổ hơn,3nghiêm túc nói: “Vương, chỗ khó trị nhất của bệnh này là ở đó đó
Do tinh thần bị tổn thương chứ đầu óc không có bị tổn hại nghiêm trọng gì, hơn nữa người bệnh sẽ khôi phục bình thường trong một khoảng thời gian ngắn, chứng bệnh này có tính gián đoạn, chỉ là thỉnh thoảng phát bệnh thôi..
Vậy nên dù người bệnh đã uống thuốc nhưng nhiều khi người ta cũng không biết rằng người bệnh đó đã khỏi bệnh hay chưa?”
Sắc mặt của Lạc Tử Dạ đã hoàn toàn biến thành màu đen, xách băng ghế của mình ra rồi dự định ngồi xuống
Nàng thật sự đã gặp quỷ rồi, bảy trăm tám mươi năm qua chưa từng tỏ ra dễ thương, thỉnh thoảng ra vẻ dễ thương thì lại bị nghi ngờ là có bệnh! Hơn3nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng, thật đúng là xui xẻo!
Lạc Tử Dạ gần như đã trở thành nhân vật của công chúng kể từ sau lần diễn tập quân sự trước, thế nên lúc này có không ít người đều nhìn chằm chằm vào từng hành vi cử chỉ của nàng
Bọn họ đều thấy nàng lộ ra vẻ mặt nịnh nọt tiến đến bên người Phượng Vô Trù rồi lại đen mặt quay trở về nên không nhịn được quan sát cả hai bên, trong lòng bắt đầu tiến hành hoạt động suy đoán vô cùng phong phú
Nhưng mà nàng vừa xê dịch vài bước thì đã bị một bàn tay xách lấy áo
Nàng bị nhét vào trong lồng ngực của hắn và ngồi lên đùi hắn
Gương mặt của hắn lạnh lùng, hắn nắm cổ tay của nàng9đưa cho Mân Việt, sắc mặt cũng tối tăm: “Ngươi khám thử xem!”