*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn dùng một tay đặt trên mặt đất, lật người nhảy từ trong hầm lên! Mọi người vốn thấy hắn không tức giận nên đều cho rằng hắn không sao, thế nhưng khi hắn vừa nhảy lên là mùi máu tươi gay mũi liền tản ra
Mọi người tập trung nhìn sang liền thấy đùi phải của hắn đã bị thương! Vùng bắp chân của hắn chảy đầy máu, máu thịt lẫn lộn.
Thoạt nhìn thì phần giày bó và ống quần chỗ bắp chân của hắn đã bị nổ nát vụn
Người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ và sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, đồng thời trong lòng bọn họ đều nghĩ rằng nguyên nhân gây ra chuyện đang xảy3ra trước mắt là do thù hận giữa Lạc Tử Dạ và Long Ngạo Địch quá sâu đậm, hoặc là..
Do tên Lạc Tử Dạ này quá điên rồ! Sau khi Vương tử Hợp Tề nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy nội tâm của mình sụp đổ, hắn lo lắng rằng Long Ngạo Địch sẽ truy xét chuyện này, cuối cùng điều tra ra toàn bộ chuyện này là do hắn làm giúp Lạc Tử Dạ! Có điều hắn suy nghĩ một lát, nghĩ rằng nếu như đến cuối cùng chuyện này bị tra ra thì hắn không cần đề cập đến Lạc Tử Dạ mà tự mình nhận tội là được rồi.
“Long tướng quân, ngài...” Các chiến sĩ nước Nhung đi theo vội vàng1đi tới, định băng bó cho Long Ngạo Địch
Đao kiếm ở trong bãi săn bắn không có mắt, khó tránh khỏi xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, thế nên bọn họ mới mang theo những loại thuốc trị thương ngoài da bên mình
Bắp chân của Long Ngạo Địch lúc này đúng là đã máu thịt lẫn lộn, có điều vết thương không sâu tới xương nên tất nhiên là những loại thuốc này vẫn có tác dụng.
Long Ngạo Địch đưa tay nhận thuốc, chuẩn bị tự mình bằng bó.
Hẳn nhướng mày liếc nhìn Lạc Tử Dạ, cặp mắt đỏ như máu của hắn hơi nheo lại, trên môi xuất hiện nụ cười không có chút ấm áp nào
Sau đó hắn dùng chất giọng lạnh3lùng nói: “Lạc Tử Dạ! Ngoại trừ Phượng Vô Trù ra, ngươi chính là người đầu tiên trong bao nhiêu năm qua có thể gây tổn thương cho bản tướng quân!”
Lần trước cả hai phe của hắn và Doanh Tần đều chịu thiệt hại nên không tính là một bên bị tổn thương được.
Lúc này hắn không dùng kính xưng mà trực tiếp gọi cả tên lẫn họ của Lạc Tử Dạ ra.
Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, nhìn thấy hắn bị thương khiến cho tâm trạng của nàng trở nên cực kỳ tốt
Nàng không hề trả lời Long Ngạo Địch mà đắc ý quay đầu sang chỗ khác, bắt đầu lắc lư hai chân để thể hiện sự vui sướng của mình, đồng thời3còn nhiệt tình hát vang bài “Ngàn năm đợi một lần”(*): “Nước Tây Hồ, nước mắt của ngươi, ta bằng lòng nhìn người gặp xui xẻo mỗi ngày, a a a..
a a a...”
(*) Ngàn năm đợi một lần: nhạc phim “Tân bạch nương tử truyền kỳ” do Cúc Tịnh Y trình bày, Lạc Tử Dạ đã tự chế lời bài hát.
Mọi người: “...” Bài hát này là bài gì, làn điệu nghe không tệ lắm, chẳng qua lời thì...
Mọi người dùng ánh mắt cảm thông nhìn Long Ngạo Địch.
Nét mặt của Long Ngạo Địch cứng đờ, ý cười ngoài mặt cũng sắp duy trì không nổi nữa
Hắn phát hiện thằng nhóc Lạc Tử Dạ này hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là có chừng9có mực, cũng hoàn toàn không biết cái gì gọi là một vừa hai phải, thậm chí còn quen thói bỏ đá xuống giếng...
Quả thật buồn cười! Long Ngạo Địch băng bó vết thương một cách qua loa
Lúc này Lạc Tử Dạ đang chuẩn bị giục ngựa đi.
Chiến sĩ nước Nhung nhìn Long Ngạo Địch rồi hỏi một câu: “Long tướng quân, bây giờ ngài đã bị thương rồi, ngài còn tính tham gia hoạt động tiếp theo nữa không?”
Hắn ta vừa mới dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức quay đầu lại nói: “Hắn tham gia, hắn tham gia! Ngươi phải tin tưởng vào Hộ quốc Tướng quân của Thiên Diệu chúng ta, hắn vừa có thực lực mạnh mẽ vừa có ý chí mạnh mẽ, cho dù bị nổ gãy chân thì hắn cũng sẽ một chân chống gậy một chân đi tập tễnh hoàn thành trận tranh tài này! Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, không làm cho Thiên Diệu chúng ta mất mặt, đồng thời sẽ không để cho các ngươi coi thường danh dự của hắn, khinh rẻ nhân cách của hắn!”
Long Ngạo Địch: “..
Thái tử, hình như chuyện có tham gia nữa hay không là chuyện của mạt tướng, phải chăng Thái tử đã quan tâm quá nhiều rồi?”