Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 766: Nghe lạc tử dạ hát là mất mạng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như người thật sự quá nhát gan, không cần sợ hãi hay rụt rè, thẳng thắn thừa nhận...”

Mặt Long Ngạo Địch tối sầm: “Mạt tướng không hề nói muốn rút lui!” Lạc Tử Dạ lập tức nở nụ cười: “Chính là khí phách như thế, quả nhiên không hổ là Tướng quân tốt của Thiên Diệu ta! Bản Thái tử cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi

Được rồi, băng bó nhanh một chút, tất cả mọi người không đợi kịp đâu, ngươi nhìn xem, chỉ có mỗi mình ngươi kéo dài thời gian!”

Mọi người: “!” Bọn họ rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là sức mạnh của lời nói và không trâu bắt chó đi cày(*)

(*) Không trâu bắt chó đi cày: ý chỉ bắt buộc người khác làm việc không phù hợp với khả năng của họ, làm khó họ.

Còn3nữa, nghe ca kỹ hát thì mất tiền, còn nghe Lạc Tử Dạ hát là mất mạng, nghe xong liền bịy tiễn đi vào điện Diêm Vương...

Thật ra Long Ngạo Địch sắp không duy trì nổi vẻ mặt lạnh nhạt của mình nữa rồi

Hắn ngồi xổm người xuống, qua loa băng bó vết thương

Áo choàng trên vai hắn đã bị nổ tới mức hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ban đầu, hắn giơ tay ném nó đi luôn chứ không có ý định cần nó nữa

Chiến sĩ nước Nhung nhón chân nhìn xem cái hố kia

Con ngựa đó cũng đáng thương, bị nổ cháy luôn mà vẫn còn chưa chết

Nó là con ngựa mà Long Ngạo Địch thích, hắn đến đại mạc mấy ngày nay nhưng cũng không cho phép bất cứ ai đến gần con ngựa của mình, lúc này chắc1chắn vẫn còn thích

Chiến sĩ kia lập tức vung tay lên, đám thuộc hạ đã chuẩn bị tốt để cứu con ngựa này, chẳng qua con ngựa này dù có được cứu thì cũng không thể nào tham gia tranh đấu được nữa

Tên chiến sĩ kia mở miệng nói: “Long tướng quân, hay là ngài đổi sang con ngựa của tiểu nhân đi? Ngựa của tiểu nhân là con tốt nhất trong đám chiến sĩ đi theo đó!” Nhắc đến chuyện này, tên chiến sĩ kia cũng cảm thấy kỳ quái

Dựa theo bình thường, các chiến sĩ thường có vài con ngựa, tất cả ngựa đều là loại tốt nhất

Thế nhưng không biết vì sao mà giữa trưa hôm nay chuẩn bị lên đường, bọn họ lại phát hiện những con ngựa này đều mệt mỏi, chỉ còn lại con này có3thể đi được

Lúc đó bọn họ vội vàng ra cửa nên chỉ có thể thêm vài con hạng thứ để thay thế cho số ngựa mất sức còn lại

Tên chiến sĩ kia thấy ngựa của Long Ngạo Địch xảy ra chuyện ngay lúc này, không biết vì sao mà gã lại nghĩ rằng hai chuyện này có liên quan gì với nhau..

Long Ngạo Địch cũng không biết chuyện này, chỉ gật đầu

Hắn nhìn thoáng qua con ngựa mình thích, lập tức mở miệng nói: “Nhất định phải cứu sống con ngựa bản tướng quân thích, bản tướng quân chắc chắn sẽ dùng hậu lễ đáp ta!”

“Vâng!” Tên chiến sĩ kia nhanh chóng đáp, nét mặt lộ ra mừng rỡ, đồng thời vứt suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu qua một bên

Hậu tạ của người Trung Nguyên khó tránh là vàng3bạc châu báu, hơn nữa còn rất hào phóng, tất nhiên là làm cho bọn họ vui mừng vô cùng.

Lạc Tử Dạ nghe đến đây liền theo lời nói của Long Ngạo Địch, chỉ vào hắn nói: “Các ngươi cũng nhất định phải chữa trị chân Tướng quân mà bản Thái tử thích thật tốt, bản Thái tử chắc chắn sẽ trọng thưởng!”

Long Ngạo Địch nghẹn họng! Hắn nghĩ rằng thằng nhóc Lạc Tử Dạ này thật sự quá đáng

Đương nhiên là hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức cho rằng mục đích Lạc Tử Dạ nói câu này là bày tỏ sự quan tâm với “Tướng quân y thích”, thằng nhóc này rõ ràng là đang so sánh hẳn với súc sinh.

Con ngựa hắn thích

Tướng quân mà Lạc Tử Dạ thích

Cả hai đều là dùng để cưỡi à? Long Ngạo Địch9nghĩ đến đây là mặt lập tức biến thành màu đen!

“Được rồi! Không cần nhiều lời, chúng ta mau đi thôi.” Lạc Tử Dạ nói xong liền liếc nhìn Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh, thấy sắc mặt hai người kia không dễ nhìn liền quan tâm hỏi một câu: “Hai vị, các ngươi sao thế? Không muốn đi à? Sao sắc mặt lại có vẻ không tốt vậy? Ngày hôm qua, khi các ngươi tác oai tác quái thì tinh thần tốt lắm mà, sắc mặt hồng hào lắm mà?”

Lạc Tử Dạ vừa nghe xong liền trực tiếp nhìn về phía Võ Hạng Dương vốn đã bị thương từ trước, khích lệ hắn: “Đại hoàng tử Long Chiêu, việc người quan tâm tới con ngựa mà Long tướng quân yêu thích như vậy cũng có nghĩ là ngươi có khẩu vị siêu phàm hơn những người khác! Con sư tử trên thảo nguyên này chắc chắn mạnh mẽ hơn một con ngựa, ngươi có thể bắt nó lại, trong lúc rảnh rỗi..

Ừm, người hiểu rồi đó

Con sư tử này để lại cho ngươi, không cần quá biết ơn bản Thái tử đâu!”

Võ Hạng Dương cắn răng nói: “Bản điện hạ không hiểu!” Lạc Tử Dạ chết tiệt, y cho rằng hắn không nghe ra cái câu “người hiểu rồi đó” bỉ ổi kia có ý gì à? Hắn có hứng thú với súc sinh?

“Được được được! Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu! Chúng ta đều không hiểu, thế nào, bắn hay không? Bằng không ta và người đánh cược đi, lát nữa chúng ta cùng đi bắn sư tử

Người thắng thì bản Thái tử sẽ gọi người là ông nội, ngươi thua thì người phải gọi bản Thái tử là ông nội

Thế nào? Có muốn thử hay không, xem ai bắn trúng trước?” Gương mặt Lạc Tử Dạ chứa đầy ý cười

Câu không ai hiểu trước đó của nàng đã làm Võ Hạng Dương tức giận rồi, thế mà bây giờ còn đánh cuộc nữa!

Hai người bọn họ đều là người có quyền cao chức trọng, thế mà lại không đánh cuộc lợi ích giữa các quốc gia, không đánh cuộc tiền bạc châu báu hay đất đai mà lại đánh cuộc ai thua thì gọi người còn lại là ông nội

Mặt của Võ Hạng Dương đã tái nhợt vì tức giận rồi! Hắn đã nhìn thấy tài bắn cung và bản lĩnh của Lạc Tử Dạ, cho dù bây giờ hắn không bị thương...

Dựa vào tài bắn cung của Lạc Tử Dạ thì hắn cũng không dám tùy tiện chấp nhận thách thức, bởi vì trong trận đánh cuộc này hắn không thể thua được!

Nếu hai người đánh cuộc tiền bạc châu báu, đánh cuộc vinh quang, đánh cuộc cái gì thì hắn cũng thua được

Còn việc gọi người còn lại là ông nội thì sao hắn thua nổi được chứ? Dù hắn không bị thương thì cũng không dám dễ dàng chấp nhận thách thức, huống chi là bây giờ hắn đang bị thương nặng nữa chứ?

Sắc mặt hắn thay đổi vài lần, đang tính từ chối, hoặc ít nhất là để cho Lạc Tử Dạ đổi điều kiện khác thì Lạc Tử Dạ đã lên tiếng trước: “Sao thế? Sao sắc mặt của ngươi xám xanh vậy, có phải ngươi không dám không? Không dám cũng được, người trực tiếp gọi gia một tiếng ông thì gia sẽ không đánh cuộc với người nữa, được chưa? Tránh cho lát nữa ngươi quá sợ hãi khi đối mặt với sự tử rồi chạy mất, không chỉ vẫn phải gọi gia là ông mà nói không chừng còn mất cả mạng nữa, vậy thì quá thiệt thòi rồi!”

“Ngươi!” Võ Hạng Dương tức tới mức ngây người.

Lạc Tử Dạ không chỉ đang ép buộc hắn mà còn khiêu khích hắn nữa! Nói chung là Lạc Tử Dạ đang ám chỉ với hắn rằng nếu lát nữa hắn thật sự không đối phó với sự tử được, thua Lạc Tử Dạ thì hắn nến trực tiếp để sư tử cắn chết mình đi, ít nhất hắn chết rồi thì không cần phải gọi người khác là ông nội nữa

Đối với người có tâm cao khí ngạo như hắn thì đúng là chết còn tốt hơn là gọi người khác là ông nội!

Nhưng mà Lạc Tử Dạ ám chỉ với hắn điều này làm gì?

Hắn tức giận tới mức vẻ mặt thay đổi thành đủ mọi màu sắc, còn Lạc Tử Dạ cũng thu bớt dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình lại, nhướng mày nhìn chằm chằm hắn, nghiệm mặt hỏi: “Thể nào, đánh cuộc hay là không dám đánh cuộc?”