*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ ngước mắt lên liền nhìn thấy Hiên Thương Mặc Trần nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt của hắn rất sâu, làm cho nàng không thể xác định rằng hắn đã phát hiện ra hay chưa.
Nàng còn chưa kịp nói cái gì thì đã thấy không ít kẻ mặc áo đen từ trong bóng tối lao thẳng về phía hai người
Tên thích khách khi nãy chỉ là kẻ xung phong mà thôi!
Nàng lập tức xoay người leo xuống lưng ngựa của Hiến Thương Mặc Trần
Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm đám người đang chạy như bay tới, bên ngoài thì lạnh lùng nhếch nhếch môi nhưng trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc và ngạc nhiên
Nàng vốn hoài nghi Hiên Thương Mặc Trần đã biết3giới tính thật của nàng, cho nên khi tên thích khách kia ra chiêu, Hiến Thương Mặc Trần lập tức vươn tay kéo nàng lại để né thanh kiếm kia nhưng lại làm rách lớp áo sau lưng nàng..
Thế nhưng bây giờ lại thấy thêm nhiều tên thích khách như vậy
Nàng lập tức cảm thấy khó hiểu! Nếu Hiến Thương Mặc Trần thật sự muốn biết giới tính của nàng thì một chiêu vừa rồi đã đủ rồi, không cần làm tới mức này chứ? Dẫn nhiều sát thủ như vậy đến để đâm chết bọn họ? Trong lúc nàng suy nghĩ, Hiến Thương Mặc Trần cũng cầm kiếm xuống ngựa.
Hắn đứng bên cạnh Lạc Tử Dạ, dùng giọng nói ôn hòa tao nhã chậm rãi1hỏi: “Trên người Thái tử quấn băng vải, là bị thương sao?” Lạc Tử Dạ gần như không chút do dự mở miệng nói: “Ngươi cũng có thấy đám người Long Ngạo Địch lập ra trận âm mưu hãm hại gia mấy ngày hôm trước rồi đó! Ngực và vai gia đều bị thương nhẹ, vì thế nên mới quấn băng vải, tóm lại là không chết người được đâu, không cần để ý!” Nếu Hiên Thương Mặc Trần đã giúp nàng tìm được giải thích hợp lý cho việc quấn ngực rồi thì sao nàng không thuận nước đẩy thuyền chứ, nàng cũng đâu phải là kẻ ngu.
Tốc độ nói chuyện của nàng thật sự quá nhanh, nét mặt cũng không có sơ hở gì,6không biết là do nàng đã nói dối như vậy quá nhiều hay là sự thật quả thật chính là như thế nữa
Nói chung là dáng vẻ của nàng có vẻ vô cùng tự nhiên! Điều này làm cho Hiến Thương Mặc Trần liếc nhìn nàng, cảm thấy có phần không chắc chắn
Chẳng qua thứ mà hắn đã hiểu tám chín phần mười rồi thì tuyệt đối sẽ không vì Lạc Tử Dạ thể hiện ra một hai phần kỳ lạ mà xem nhę!
Hắn chỉ cười cười, lấy đạn tín hiệu ra rồi bắn lên cao
Lạc Tử Dạ liếc hắn, xem ra Hiến Thương Mặc Trần có dẫn theo người tới giúp à? Lúc thấy nàng nhìn sang, hắn liền nhìn về phía nàng rồi nhẹ4giọng nói: “Đề phòng trước khỏi sợ gặp tai họa là nguyên tắc hành động từ trước đến nay của bản vương
Bản vương có cho người canh giữ ở bên ngoài cánh rừng, bọn họ sẽ tới nhanh thôi
Chẳng qua điều mà bản vương không biết rõ là mục tiêu của những kẻ này rốt cuộc là Thái tử hay là bản vương!”
Lạc Tử Dạ vừa nghe xong liền trực tiếp quay đầu nhìn về phía đám thích khách, phía bên mặt hướng về phía Hiến Thương Mặc Trần, hé miệng đề nghị: “Muốn biết mục tiêu của những kẻ này là người hay là ta chẳng phải là quá đơn giản à? Hai ta cùng nhau quay đầu, mỗi người chạy một hướng, chỉ cần3xem bọn họ đuổi theo ai là biết ngay rồi?” Hiên Thương Mặc Trần nghe xong, trái tim đánh thịch một cái, hắn quay đầu liếc nhìn Lạc Tử Dạ rồi ôn hòa hỏi: “Biết rồi thì sao?” “Nếu như mục tiêu của bọn họ là bản Thái tử thì Phong vương lập tức bổ nhào vào phía sau lưng bọn họ, cùng bản Thái tử đánh bọn họ từ hai mặt trước sau, giúp bản Thái tử một tay!” Nét mặt của Lạc Tử Dạ rét lạnh, đồng thời lại nghiêng đầu nhìn hắn lần nữa rồi bổ sung thêm: “Nếu như người thật sự giúp đỡ ta thì bản Thái tử nhất định sẽ cắn rơm cắn có báo đáp ngươi!”