*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ời nói này của nàng, nếu không phải người có đầu óc, cũng sẽ không đùa với nàng như vậy?
Hai người đều không chạy, đó chính là cùng đối phó với địch
Hai người đều chạy, hoặc là hắn quay đầu giúp nàng đối phó với địch, hoặc là một mình hắn đối phó với địch, nàng chạy đi tìm cứu binh, cứu binh có tới hay không thì khó nói
Nói trắng ra chính là một mình hắn ở lại ứng phó với kẻ địch
Lựa chọn rõ ràng như vậy, ai cũng sẽ làm, đúng chứ?
Lạc Tử Dạ thở dài: “Mặc dù nói như vậy nhưng gia có đức tính cao thượng, cho dù lời nói thật có khó nghe, làm tổn thương người khác đi chăng nữa thì gia cũng không muốn nói dối, làm mất lòng tin với người ta! Nếu như đến lúc đó, mục tiêu3của bọn chúng thật sự là ngươi, gia đã nói sẽ tới giúp người mà nhìn thấy người đối phương muốn giết là người lại quay đầu chạy đi, đó chẳng lẽ không phải tiểu nhân không giữ lời à? Kẻ không giữ lời có thể gây dựng thiên hạ sao?”
Hiến Thương Mặc Trần nghe xong bèn cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nàng, gật đầu mỉm cười nói: “Ngài nói không sai! Nếu đã nói như vậy, chúng ta không cần chạy nữa, cùng nhau ứng phó với kẻ địch, nếu không bản vương cũng sẽ không yên tâm
Nếu như mục tiêu của đối phương là Thái tử, bản vương cũng sẽ tự động rời đi, từ chối giúp Thái tử xông lên đánh giết, và sốt sắng trở về tìm viện binh cho Thái tử!”.
Lạc Tử Dạ nghe xong, chân mày1nhăn lại, trên khuôn mặt khó phân giới tính nhưng vô cùng xinh đẹp hiện lên vẻ căm ghét, dường như vô cùng bất mãn với lời nói của Hiến Thương Mặc Trần: “Ta nói này! Ngươi đã nghe ta nói như vậy, thấy gia bất chấp nguy hiểm khi ngươi không chịu phối hợp cũng không thể lừa gạt người, không phải người nên thấy cảm động bởi tấm lòng cao thượng của gia, sau đó vui vẻ đồng ý với chủ ý của gia rồi hai ta chia thành hai đường sao? Lẽ nào sâu trong lòng ngươi không có một chút cảm phục nào với sự cao thượng có thể so sánh với thánh nhân của bản Thái tử sao?
Hiến Thương Mặc Trần: “...”
Hai người này giống như hoàn toàn coi những thích khách ở trước mặt không tồn tại, bắt đầu thảo luận ngay6tại chỗ
Đám thích khách liếc nhìn nhau, trong lòng cũng không còn gì để nói.
Không biết là nên khen bọn họ bình tĩnh, hay là buồn phiền cho lực sát thương của mình có lẽ không khiến cho hai người này cảm thấy bị đe dọa một chút nào, cho nên bị người ta xem thường, người ta không để ý đến mình
Thủ lĩnh thích khách hừ lạnh một tiếng: “Sắp chết đến nơi còn lắm mồm! Chịu chết đi!”
Nói xong lời này, gã ta liền quát to một tiếng.
Kiểm sắc trong tay đột nhiên tuốt ra khỏi vỏ, tấn công về phía Lạc Tử Dạ và Hiến Thương Mặc Trần!
Lạc Tử Dạ khẽ thở dài, rất mất hứng, nhưng lại ra tay đánh nhau rất nghiêm túc: “Hết cách rồi, kéo dài suốt một hồi lâu, định trì hoãn một chút thời gian, nhưng rõ ràng cứu4binh của người vẫn chưa tới!”
Hiên Thương Mặc Trần cười khẽ.
Hắn rút bội kiếm ở bên hông ra, đứng cầm kiếm, chỉ về phía những tên thích khách kia
Tay áo lay động trong sát khí, mang theo từng trận gió mạnh, tóc đen bồng bềnh, dáng vẻ khôi ngô, anh tuấn kiệt xuất
Giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên: “Vậy thì đứng phía sau bản vương, đợi cứu binh đến, ngài lại ra tay!”