*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với lời nói được thốt ra khi đầu óc nàng không được tỉnh táo lắm, Hiến Thương Mặc Trần cũng cảm thấy dở khóc dở cười
Hắn đang định mở miệng khuyên nàng một câu, cho dù thế nào cũng phải xem bệnh, chữa bệnh, nhưng Lạc Tử Dạ đã nhìn chằm chằm vào hắn, lên tiếng: “Hiến Thương Dật Phong, gia cảm thấy tình hình của mình không ổn cho lắm!”.
Nói xong, nàng ngã rầm xuống: “Ngươi đừng thừa cơ lợi dụng gia...” Nói xong lời này, cả người nàng mất đi ý thức
Hiện Thương Mặc Trần lập tức đứng dậy, đỡ lấy nàng, kéo vào trước người rồi liếc nhìn Mặc Tử Uyên, hỏi: “Thăm dò được chưa?”
“Vẫn chưa! Lạc Tử Dạ rất cảnh giác,3không để thuộc hạ chạm vào mạch môn của mình.” Mặc Tử Uyên mở miệng nói
Hiên Thương Mặc Trần gật đầu, cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, dặn dò một tiếng: “Xoay qua chỗ khác!” “Rõ!” Mặc Tử Uyên nhanh chóng xoay người
Lúc này, người đi theo bọn họ đang canh giữ ở bên ngoài đường mòn của hang núi, không đi vào cùng nên không nhìn thấy tình hình ở bên trong
Hắn đưa ngón tay thon dài như ngọc về phía vạt áo của Lạc Tử Dạ, đang định giật ra thăm dò
Nhưng khi sắp sửa chạm vào vạt áo thì hắn dừng lại
Hắn khẽ thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Tử Uyên, ngươi tới bắt mạch đi!” Lúc này nàng đang hôn1mê, nếu như suy đoán của mình không sai, vậy khi hắn giật vạt áo này ra, nếu như nhìn thấy...
Vậy thì có vẻ mình hơi vô sỉ
“Rõ!” Mặc Tử Uyên gật đầu, nhanh chóng xoay người lại, bắt mạch cho Lạc Tử Dạ
Sau khi bắt mạch môn, hắn ta lập tức gật đầu với Hiến Thương Mặc Trần, nói: “Bệ hạ, dự đoán của ngài không sai, nàng ấy quả thật là con gái! Lúc này cơ thể nàng đã nhiễm lạnh, dưới cơn phong hàn liền lên cơn sốt, tình hình hơi nghiêm trọng
Trước tiên cứ uống viên thuốc thuộc hạ mang theo bên người, đợi đến khi trời sáng, nếu như có thể đỡ hơn thì không sao! Nếu như không thể đỡ, vậy6sợ là phải dưỡng bệnh vài hôm!”
Hắn ta nói xong bèn lập tức đưa viên thuốc ở trong tay mình tới
Hiên Thương Mặc Trần ngây người, nhanh chóng nhận lấy viên thuốc, đút cho nàng uống
Mặc Tử Uyên nhìn một lúc liền xoay người lui ra ngoài
Hắn ta lui đến đường nhỏ, để lại hai người bọn họ và đống lửa đang bốc cháy nhảy nhót ở sâu trong hang động.
Sắc mặt của nàng tái nhợt.
Vẻ mặt của hắn hơi phức tạp, nhưng trong lúc bất giác lại ôm nàng rất chặt
Thời buổi loạn lạc chính là thế giới tranh giành, chinh chiến, sát phạt, cướp đoạt giữa cánh đàn ông, và đó cũng là chuyện của đàn ông
Nhưng một cô gái như Lạc Tử Dạ lại4bị cuốn vào vòng xoáy đó hết lần này đến lần khác.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch lộ ra màu đỏ ửng do lên cơn sốt của nàng, trong lòng hắn đột nhiên có chút hối hận.
Nếu như sớm biết như vậy, sớm biết có ngày hôm nay, khi đó tại quốc tự, có phải hắn không nên cuốn nàng vào trong sóng gió phong ba? Nàng muốn ngoảnh mặt làm thinh thì cứ để nàng đứng ngoài quan sát là được, hắn lại muốn tìm nàng hợp tác, ép nàng đối mặt với sự thật không tranh giành thì chết, ép nàng tranh chấp với đám đàn ông bọn hắn, chín phần chết một phần sống.
Lúc này gương mặt của nàng đang vùi vào3ngực hắn, người cũng nằm trong lòng hắn, do bệnh trạng lại càng yếu ớt khiến lòng người khác thương xót.
Điều đó cũng khiến cho sự rung động và hối hận trong lòng hắn càng nặng hơn mấy phấn.
Lạc Tử Dạ lúc này mơ mơ màng màng nằm mơ, trong lúc hôn mê nhìn thấy lão đại giẫm lên trước bàn của nàng, gào thét khiển trách nàng lại một lần nữa nhiệm vụ thất bại
Còn Dạ Mị thì mang khuôn mặt lạnh lùng, mặt không chút thay đổi sơn móng tay ở bên cạnh, thỉnh thoảng phối hợp với lão đại mắng nàng, bổ cho một đao.
Yêu Nghiệt thì liên tiếp lắc đầu, nhìn chằm chằm vào nàng mà thở dài: “Lại thất bại rồi! Ôi...”
Rất lâu rất lâu không nhìn thấy bọn họ rồi, nhất là Yêu Nghiệt
Vừa thấy các nàng, đột nhiên sống mũi nàng cay cay, một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt
Nàng mơ hồ nghẹn ngào nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi..
Nhưng các ngươi biết mà, ta không muốn giết người
Nhưng mà, nhưng mà..
bây giờ ta đã rất lợi hại...” Bây giờ nàng đã rất lợi hại, kiếp trước không muốn cướp đoạt tính mạng người khác, có lẽ là do hèn nhát, có lẽ là cảm thấy cũng không phải rất nhiều chuyện nhất định phải dùng sống chết để quyết định, cuối cùng chưa từng một lần làm nhiệm vụ thành công
Nhưng..
ở kiếp này, không muốn giết người sẽ bị người giết, nàng không có lựa chọn!
Nàng của hiện tại, đã sớm không giống ngày xưa nữa
Hiên Thương Mặc Trần nghe thấy lời này của nàng, tròng mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào giọt lệ nơi khóe mắt của nàng, trái tim đột nhiên nhói đau như bị ai đâm một nhát
Hắn đưa ngón tay thon dài như ngọc ra, sắp sửa chạm vào giọt nước mắt ấy
Đột nhiên, một trận ma tức từ ngoài núi truyền đến
Hắn ngây người, khẽ ngước mắt thì thấy người nọ đã tiến vào
Người canh giữ lối đi của hang núi dưới quyền hắn lại không hề có năng lực phản kích, để cho Phượng Vô Trù đi vào như vậy
Hắn vất vả đến đây, nhưng lại không hề thay đổi khí tức nghiêm nghị ngạo mạn của mình
Hiến Thương Mặc Trần khẽ than...
Phượng Vô Trù nhướng mày
Hắn vội vàng nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ lộ ra bệnh trạng không bình thường của nàng, tròng mắt thần bí ngưng tụ
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ rất lạnh, không tự chủ được mà run lên một cái, co lại trong lòng Hiên Thương Mặc Trần, nhẹ nhàng nói: “Thối Thối, ta lạnh!”
Hiến Thương Mặc Trần ngây người.
Nàng ở trong lòng hắn, nhưng khi nàng cảm thấy lạnh, người nàng nghĩ đến lại là Phượng Vô Trù
Phượng Vô Trù bảo vệ nàng từ rất sớm, còn hắn, quá muộn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, giọng nói ma mị lạnh lùng của người kia mang theo áp lực nghiền ép đã vang lên
Phượng Vô Trù sải bước đi đến, đưa tay muốn cướp: “Trả nàng ấy lại cho Cô!”