*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiên Viên Vô nói xong, khóe miệng hơi run rẩy
Hồi trước, lúc Chủ thường giúp Võ thần cứu con trai con gái của ngài ấy, ngài ấy cũng nói như vậy, rằng hãy nể mặt Lãnh Tử Hàn
Vì vậy Chủ thượng mới ra tay giúp đỡ
Lần này ngài ấy lại nhờ Chủ thượng cứu người, cũng lại nhắc đến Lãnh Tử Hàn
Thật đúng là...
Hiên Viên Vô nói xong, Bách Lý Cẩn Thần nghe thấy nhưng vẫn không nói gì
Hắn vẫn lạnh nhạt như thế, gương mặt không chút cảm xúc
Giống như những lời này vốn không phải do Võ Tu Hoàng sai người đến nhắn cho hắn, cũng không ảnh hưởng gì tới hắn vậy
Hiên Viên Vô tạm ngừng một lát, sau đó hỏi: “Chủ thượng, chúng ta hồi âm bức thư này như thế nào? Về hay không về?”
“Về.Hắn3trả lời một chữ cụt lủn không chút cảm xúc
Sau đó, hắn mở mắt, để lộ thứ ánh sáng tản mát như ánh trăng
Đồng thời, đôi mắt ấy cũng toát ra vẻ lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi và sự kiêu ngạo bẩm sinh đã hòa vào trong xương tủy
Có lẽ trên đời này sẽ không tài nào tìm thấy ai cổ độc hơn hắn
Hắn nhìn sóng biển không chớp mắt, giọng điệu vẫn lạnh lùng không chút độ ấm
Hắn lạnh nhạt mở lời: “Sư phụ chỉ có một gương mặt.” Khóe mắt Hiên Viên Vô giật điên cuồng
Hắn gật đầu: “Thuộc hạ hiểu rồi!”
Ý của Chủ thượng đã rất rõ ràng rồi
Lãnh giáo chủ chỉ có một gương mặt, vì vậy Chủ thượng đã nể mặt Lãnh giáo chủ mà giúp Võ Tu Hoàng một lần rồi, kiên1quyết không vì lý do tương tự mà giúp đỡ lần hai
Dù sao Lãnh giáo chủ chỉ có một gương mặt, cũng chỉ có một thể diện! Hiên Viên Vô đáp lời, sau đó lập tức xoay người đi viết thư hồi âm
Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ cạn lời đối với hành vi “trước giờ ta không thích nói chuyện, nhưng một khi ta mở miệng thì có thể khiến người tức đến nghẹt thở” của Chủ thượng nhà mình.
“Khoan đã.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên.
Hiên Viên Vô dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía sau chờ hắn nói tiếp
Bách Lý Cẩn Thần nhìn hắn ta chẳm chằm, hơi ngập ngừng, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra
Hắn lại nhắm mắt, dựa vào khoang thuyền.
Hiên Viên6Vô không nghe thấy câu tiếp theo, nhưng hắn cũng biết tính tình chủ nhân nhà mình nên không hỏi nhiều mà lập tức xoay người đi viết thư hồi âm
Về phần Bách Lý Cẩn Thần, vốn dĩ hắn định sai Hiên Viên Vô đi điều tra người đàn ông có thể làm cho Hiên Vương Mặc Trần rung động.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ
Hắn không phải người nhiều chuyện, và cũng không thích xen vào chuyện của người khác.
***
Sau hơn một canh giờ hôn mê sâu, cuối cùng ý thức của Lạc Tử Dạ đã mơ mơ hồ hồ trở về
Nhưng toàn là ý thức vụn vặt mờ hồ, chỉ khiến nàng thêm phiền
Nàng mơ linh tinh hết chuyện này đến chuyện khác
Lúc thì nàng mơ thấy mình theo Yêu Nghiệt đi leo núi, tiến hành huấn luyện4trên vách núi
Giấc mơ này khiến nàng vung tay loạn xạ, quơ bắt lung tung, muốn vịn vào đá leo lên trên
Lúc thì nàng mơ thấy mình bị lão đại túm đến, bắt nàng đánh nhau với Dạ Mị, huấn luyện đánh cận chiến.
Trái tung đòn, phải đá chân
Lúc thì nàng đạp Phượng Vô Trù một phát, lúc thì đánh hắn một chưởng
Hiến Thương Mặc Trần ở bên cạnh nhìn đến ngây người! Nhưng Nhiếp chính vương điện hạ thì ngược lại, đây không phải lần đầu tiên hắn chăm sóc Lạc Tử Dạ lúc nàng hôn mê, cho nên hắn cũng không biết bây giờ bản thân mình đã bị Lạc Tử Dạ giày vò đến nỗi tính tình tốt hơn rất nhiều hay là hắn đã có kinh nghiệm chăm sóc nàng nữa, vì vậy lúc này hắn3vẫn không nổi giận, lại còn dịu dàng dỗ dành nàng.
Sau khi Lạc Tử Dạ đánh đấm hồi lâu..
Sau khi nàng đánh Nhiếp chính vương điện hạ cả buổi..
Nàng còn bày ra dáng vẻ cực kỳ ấm ức, vùi đầu vào lòng Phượng Vô Trù: “Không luyện nữa không luyện nữa! Mệt chết đi được...” Phượng Vô Trù: “.” Hắn nhìn dấu giày trên vạt áo mình, cảm thấy nắm đấm của nàng rất nặng, đầm mình khá đau
Trong mắt hắn lộ ra vẻ tức giận, và cả bất đắc dĩ
“Không luyện nữa, mệt chết đi được”, nàng định đánh hắn đến khi nào mệt chết luôn có phải không?