*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hó đấy!” Câu trả lời này khiến Lạc Tử Dạ không vui.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xụ xuống, hai tay cởi lung tung trước ngực, đây rõ ràng là động tác cải vạt áo.
Nàng vừa ra tay đã cởi vạt áo trước ngực ra luôn
Sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ xanh mét, lập tức túm chặt cổ tay nàng
Đồng thời, hắn hơi nghiêng người che chắn vùng da thịt vừa lộ ra của nàng, không để cho Hiến Thương Mặc Trần nhìn thấy.
Sau khi cổ tay bị túm chặt, Lạc Tử Dạ lại mơ mơ hồ hồ, không rõ tình hình.
Nàng cấm ngược trở lại tay Phượng Vô Trù, đầu rướn về phía trước
Trong giấc mơ, nàng đang cầm bạc đưa tới trước mặt tên đạo sĩ kia, căm tức nói: “Nè, gia cho người tiền, cho hết luôn
Ngươi sửa lại số mệnh cho gia, để gia theo đuổi..
ừm..
theo3đuổi được bảy tám anh chàng đẹp trai là đủ rồi..
Người sẽ không nói là số mệnh không thể thay đổi đâu nhỉ?”
Nhiếp chính vương điện hạ nghe vậy, trong đôi mắt ma quỷ bùng lên lửa giận
Tia sáng vàng rực rỡ lóe lên, mang theo cảm giác khiến người ta rợn tóc gáy
Hắn u ám khẽ rủa một câu: “Cô nàng chết tiệt!”
Lúc này Lạc Tử Dạ vẫn đang xem bói trong mơ.
Nhưng không biết tại sao nàng lại đột nhiên run lên
Nàng vừa ngẩng đầu, tên đạo sĩ đã chạy mất không thấy tăm hơi! Sau đó, nàng lại mơ thấy một chàng trai thanh tú đứng trên đường lớn
Nàng đang định đến gần thì nhìn thấy Phượng Vô Trù đứng cách nàng không xa, sắc mặt tái mét như thể muốn bóp chết nàng.
Nàng mếu máo, cảm thấy khó chịu vô cùng
Nàng thu lại cánh tay đang vươn1ra trả tiền, lại vùi mặt vào lòng Phượng Vô Trù, nghẹn ngào kể lể: “Kể từ khi gặp Phượng Vô Trù, mình không được bắt chuyện với trai đẹp, cuộc sống còn không bằng một con cá mắm!” Khóe miệng Hiên Thương Mặc Trần hơi run rẩy
Hắn bỗng muốn bật cười, nhưng vẫn cố nhịn
Hắn chuyển tầm mắt, không nỡ nhìn thẳng khuôn mặt đen sì của Phượng Vô Trù.
Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng luyên thuyên cả buổi.
Bàn tay còn bị cô nàng này nắm lấy, làm động tác đưa tiền, đưa ra rồi lại rụt về
Khuôn mặt đẹp trai như thần như ma kia tối sầm u ám, vết nhăn giữa hai đầu lông mày hằn sâu
Hắn nhìn dáng vẻ ấm ức của nàng, cứ như là không cho nàng gần gũi thân thiết với đám trai đẹp khác thì thà lấy mạng nàng còn hơn.
Điều này6khiến cơn giận của hắn càng thêm mãnh liệt.
Hắn hít sâu một hơi, cố nén cơn giận này mới có thể kiềm chế kích động muốn đánh mông nàng!
Trong lúc hắn đang bực bội, Lạc Tử Dạ lại trở nên yên tĩnh, khuôn mặt đỏ bừng cũng dần dịu lại
Phượng Vô Trù đưa mắt nhìn Mân Việt, Mân Việt lập tức đi đến bắt mạch cho nàng
Một lát sau, hắn cúi đầu bẩm báo: “Vương, Thái tử đang dần hạ sốt rồi! Hẳn là đến sáng mai sẽ ổn thôi!”
Hắn nói xong, Nhiếp chính vương điện hạ mới tạm yên tâm
Mà người cảm thấy yên tâm ngoài hắn ra thì còn có Hiên Thương Mặc Trần
Lúc này, cơn mưa ngoài kia đã nhỏ dần
Trong hang núi vẫn rất yên tĩnh
Sắc mặt Lạc Tử Dạ đang từ từ khôi phục lại như thường nhưng vẫn còn tái nhợt, để lộ triệu chứng4bị ốm
Nhưng lúc này nàng lại không yên ổn
Những cơn ác mộng linh tinh vẫn quấy nhiễu nàng
Giấc mơ không còn yên bình như lúc nãy mà ngược lại, nó đầy rẫy giết chóc và đẫm máu
Còn có đám lửa lớn cháy hừng hực, bên trong có người thét bảo nàng hãy chạy đi.